XUYÊN LÀM MẸ HAI CON: THỦ TRƯỞNG, VỢ ANH DẮT CON ĐẾN TÌM RỒI!

"Đồng chí này... Chị cả của tôi giờ thế nào? Chị ấy ở trong quân đội vẫn ổn chứ?"

Hứa Đại Nữu cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, cười gượng rồi hỏi người lái xe: "Chị ấy đi gấp quá, cũng không để lại địa chỉ hay gì cả. Tôi và chị tôi muốn viết thư cho chị ấy mà không biết gửi đi đâu, không liên lạc được với chị ấy, trong lòng lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên. Hay là thế này, đồng chí, hay là anh để lại cho chúng tôi một địa chỉ đi?"

Người lái xe cũng không ngốc, lương thực trong nhà đưa cho người khác mà không đưa cho em ruột mình, nghĩ cũng biết là vì lý do gì, chưa kể những lời xì xào của người trong làng, ánh mắt thích thú của họ khi xem kịch hay, còn gì không rõ nữa.

"Xin lỗi, căn cứ quân đội, không thể tùy tiện tiết lộ."

"Sao lại không thể tùy tiện tiết lộ?" Hứa Đại Nữu sốt ruột: "Chúng tôi đâu phải người ngoài, là em trai và em dâu của chị ấy mà."

Người lái xe: "Tôi cũng chỉ làm theo quy định, xin đừng làm khó tôi."

Hứa Đại Nữu còn định nói gì đó, thì Tô Lai Bảo kéo kéo cô ấy, cô không kiên nhẫn gạt ra: "Kéo tôi làm gì!"

Tô Lai Bảo ra hiệu cho cô, rồi quay lại mỉm cười với người lái xe: "Đồng chí, anh đến đây không dễ, lại còn đặc biệt đến để chở lương thực cho chị cả tôi. Tôi là em trai thì dù sao cũng nên mời anh bữa cơm. Hay là anh về nhà chúng tôi, ăn một bữa."

Hứa Đại Nữu tỉnh ngộ, liền định kéo tay người lái xe: "Đúng, dù sao cũng phải mời anh về nhà ăn bữa cơm."

Người lái xe vội né tránh: "Không cần đâu." Anh ta còn trẻ mà, sao vừa đến đã động tay chân thế này.

Hứa Đại Nữu còn định kéo, thì Quách đại nương đã bước lên trước, chắn người lái xe lại, chống tay vào hông: "Bây giờ mới nhớ mời người ta về nhà ăn cơm à? Trước kia sao không thấy chị mời mẹ con nhà Chiêu Đệ về nhà ăn cơm?"

Rồi bà lại quay sang Tô Lai Bảo: "Muốn kéo đồng chí lái xe về nhà để hỏi địa chỉ chứ gì? Tô Lai Bảo, tôi không biết phải nói sao với cậu nữa."

Tô Lai Bảo cười trừ: "Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn biết chị cả sống có tốt không thôi."

"Tốt thì sao? Không tốt thì cậu làm gì được?"

Trước kia không tốt cũng không thấy những người này giúp đỡ gì, bây giờ tốt rồi, lại nghĩ người ta có thể nâng đỡ mình.

"Quách Thúy Hoa, việc này liên quan gì đến bà!" Hứa Đại Nữu nhảy lên: "Tôi biết bà ngăn cản là vì sợ chị cả tốt với chúng tôi, rồi bà không lợi dụng được đúng không!"

"Nói bậy! Tôi lợi dụng cái gì?"

"Bà chưa lợi dụng à? Mấy miếng vải, còn lương thực mà chị cả để lại ở nhà, ai mà biết bà có lén mang về nhà mình không?"

"Vớ vẩn!" Quách Đại nương xắn tay áo định lao vào đánh nhau, thì bị Tô Căn Sinh cản lại.

"Đủ rồi, đừng để đồng chí lái xe xem trò cười!"

Ông quay sang Tô Lai Bảo: "Đồng chí lái xe không muốn về nhà cậu, cậu không thể ép người ta. Còn về địa chỉ, cậu cũng đừng cố dò hỏi, nếu chị cả cậu muốn liên lạc với cậu, không cần cậu tìm, chị ấy tự nhiên sẽ liên lạc. Được rồi, mau kéo vợ cậu về nhà đi, đừng đứng đây nữa."

Rồi ông quay sang xua đám dân làng đang đứng ngoài xem: "Mọi người cũng về đi, ai về nhà nấy, đừng làm mất mặt làng Tô Gia của chúng ta."

Cười cợt thế là đủ rồi!

Để cho đồng chí bộ đội thấy lại xấu hổ.

Tô Căn Sinh là cán bộ đã lên tiếng, thêm vào đó đám dân làng đứng ngoài cười cợt chế giễu, Tô Lai Bảo xấu hổ đỏ mặt, cảm thấy mất thể diện, kéo Hứa Đại Nữu đi ra ngoài.

Hứa Đại Nữu không muốn đi, lần này mà không lấy được địa chỉ, sau này chắc chắn sẽ khó khăn hơn.

Cuối cùng vẫn bị Tô Lai Bảo kéo đi.

Sau khi rời nhà Tô Căn Sinh, Hứa Đại Nữu giận dữ trút lên Tô Lai Bảo: "Anh có ích gì! Anh là em ruột của Tô Chiêu Đệ mà đến cả địa chỉ cũng không xin được. Người ta mua vải cho Quách Thúy Hoa, người chẳng liên quan gì, mà không mua cho anh! Anh từng nói chị cả đối xử tốt nhất với anh, tôi khinh! Tốt cái quái gì!"

Tô Lai Bảo cúi đầu, cắm đầu về nhà: "Lúc trước nếu không phải cô ngăn cản, tôi với chị cả đã không đến mức này."

Trong lòng anh ta cũng cảm thấy ấm ức, dù sao cũng là chị em ruột, lúc trước có mâu thuẫn gì, thì chuyện cũ cho qua, sao lại giữ mãi trong lòng?

Lúc đi cũng không nói một lời, giờ phái người về chở lương thực, mà không nhắn gửi cho anh một lời nào.

Đây có còn là chị cả của anh không?

"Anh còn đổ lỗi cho tôi? Nếu anh có chí làm ăn cho gia đình khấm khá, thì tôi có cần bủn xỉn thế này không?" Hứa Đại Nữu tức giận véo anh ta một cái.

"Hồi đó cô còn muốn gả Tiểu Niệm làm dâu con nhà người ta, chắc chị cả vẫn còn giận chuyện này." Dù thế nào cũng không phải lỗi của anh, tất cả đều là vấn đề của bà vợ.

"... " Hứa Đại Nữu không nói nữa, cô vẫn nhớ dáng vẻ Tô Chiêu Đệ siết chặt nắm đ.ấ.m gào thét với cô vì chuyện làm dâu con nhà người ta.

Tô Lai Bảo nhìn cô một cái: "Nếu quan hệ giữa chúng tôi tốt, dựa vào vị trí của anh rể tôi, không nói đến chuyện khác, Đại Trụ và Nhị Trụ nhà chúng ta chắc chắn sẽ được sắp xếp vào quân đội, chúng nó là rường cột của nhà Tô, chị cả chắc chắn sẽ nhờ anh rể sắp xếp tốt. Sau này chúng nó làm quan lớn, chúng ta sẽ hưởng phúc không hết."

Anh ta chưa nói thì thôi, càng nói, Hứa Đại Nữu càng hối hận.

Hai đứa con trai của cô cứ thế bị lỡ mất cơ hội.

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, cô lập tức kéo tay Tô Lai Bảo: "Anh xem chúng ta làm thế này được không..."

Người lái xe ở lại nhà Tô Căn Sinh ăn bữa trưa, nghỉ ngơi một lát, rồi Tô Căn Sinh gọi mấy người dân trong làng đến khuân lương thực lên xe. Trước khi đi, Quách đại nương gói một ít khoai lang khô phơi sấy ở nhà để người lái xe mang về cho Tô Chiêu Chiêu.

Người lái xe nhận lấy, rồi lái xe rời khỏi làng Tô Gia.

Chiếc xe tải chạy về phía Bắc, từ ban ngày đến ban đêm, tối đến, họ dừng lại ở một nhà khách.

Không biết đã bao lâu, trong thùng xe phát ra tiếng động loạt xoạt, tấm bạt che mưa treo ở cuối thùng xe bị lật tung lên!

Hứa Đại Nữu thở phào, nhỏ giọng hỏi Tô Lai Bảo: "Lúc này chắc không còn ai nữa nhỉ?"

Tô Lai Bảo đứng dậy, cẩn thận bám vào thành thùng xe nhìn ra ngoài: "Không còn ai nữa, giờ này chắc chắn mọi người đều đã ngủ rồi."

Hứa Đại Nữu ôm bụng: "Tôi phải xuống đi vệ sinh, nhịn cả đoạn đường rồi."

Tô Lai Bảo cũng nhịn không nổi, hai vợ chồng dìu nhau xuống xe.

Sân nhà khách tối đen như mực, hai người lần đầu đến, hoàn toàn không biết nhà vệ sinh ở đâu, cuối cùng không còn cách nào, họ giải quyết nhu cầu ở một góc tường.

Xong xuôi, Hứa Đại Nữu bắt đầu thấy đói.

Hai vợ chồng đi vội, gửi ba đứa con cho nhà ngoại, lén trèo lên xe, dọc đường sợ bị phát hiện, vẫn núp trong bạt không dám cựa quậy.

"Bếp ở đâu nhỉ?"

Tô Lai Bảo kéo Hứa Đại Nữu, không cho cô đi tìm đồ ăn: "Cẩn thận bị người ta phát hiện. Mau lên xe lại đi."

"Mọi người ngủ hết rồi thì ai mà phát hiện được, nhà khách to thế này, chắc chắn bếp có đồ ăn."

"Nhà mình nửa đêm có chuột cô còn phát hiện ra, cô chạy đi lục lọi bếp không thể không bị phát hiện, chúng ta đừng gây chuyện, trên xe có lạc có khoai lang khô, không đói c.h.ế.t được, nếu mà bị phát hiện, họ chắc chắn sẽ đưa chúng ta về."

Nghe vậy, Hứa Đại Nữu không tìm bếp nữa, cùng Tô Lai Bảo leo lại lên xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi