XUYÊN LÀM MẸ HAI CON: THỦ TRƯỞNG, VỢ ANH DẮT CON ĐẾN TÌM RỒI!

Hứa Đại Nữu bị cái tát này đánh cho ngây ngẩn, một lúc lâu mới phản ứng lại: "Tô Lai Bảo, anh đánh tôi?"

Kết hôn bao nhiêu năm, trước giờ chỉ có Hứa Đại Nữu ra tay véo và cào Tô Lai Bảo, bị Tô Lai Bảo đánh, là lần đầu tiên trong đời của Hứa Đại Nữu.

"Đánh cô thì sao? Cô đáng bị đánh! Đồ ngu ngốc!" Tô Lai Bảo nhảy dựng lên, vừa nhảy vừa chửi.

Hứa Đại Nữu vốn không phải người dễ chịu, bị đánh lại còn bị chửi, cơn tức giận trào lên, cô nhảy bật dậy túm lấy tóc Tô Lai Bảo, tay kia dọng thẳng vào mặt anh ta!

"Để xem anh dám đánh tôi! Dám chửi tôi! Giỏi lắm nhỉ! Sao không bay lên trời luôn đi!"

"Bốp bốp bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Tô Lai Bảo bị tác động vật lý tới mức không kịp phản ứng.

Cuối cùng, phải có cảnh sát đến can thiệp mới giải cứu được anh ta, tách hai người ra, giam riêng.

Cảnh sát nhìn anh ta với ánh mắt thương hại, đồng thời cũng khinh thường, một người đàn ông mà để phụ nữ tác động đến mức thế này, đúng là không ra gì!

Cả đời Tô Lai Bảo đã nhìn thấy ánh mắt này không biết bao nhiêu lần, và lần này cũng như mọi lần, anh ta chỉ biết cúi đầu lặng lẽ.

Đêm hôm sau, Tô Lai Bảo và Hứa Đại Nữu bị đưa đến một mỏ đá trong núi sâu. Mỏ đá có cả nam lẫn nữ, đều là những người phạm tội và những kẻ lang thang không rõ lai lịch.

Phạm tội rồi muốn vào tù ngồi ăn không sao? Đừng hòng!

Tô Lai Bảo và Hứa Đại Nữu bị giam riêng, có quản đốc giám sát họ làm việc, quản đốc còn mang theo vũ khí trên vai, muốn chạy trốn cũng chẳng thoát nổi.

Tô Lai Bảo hỏi khi nào họ mới được thả?

Khi nào có thể về nhà?

Không ai trả lời anh ta.

Anh ta nói rằng anh rể mình là đoàn trưởng trong quân đội, nhưng không ai ở mỏ đá tin, ngược lại còn cười nhạo anh ta, bắt anh ta làm những công việc nặng nhọc hơn.

Hứa Đại Nữu không chịu nổi, tìm đến anh ta khóc lóc kể lể, Tô Lai Bảo nhìn chằm chằm vào cô, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu cô không khai chuyện chúng ta ăn trộm bánh bao, thì chúng ta đã không ra nông nỗi này!"

Hứa Đại Nữu vừa khóc vừa nức nở, làm sao cô biết rằng trộm vài cái bánh bao lại ra chuyện như thế này.

Nếu biết trước, đánh c.h.ế.t cô cũng không nói ra!

Vài ngày sau, có người đến đưa họ đi, Tô Lai Bảo tưởng rằng chuyện đã kết thúc, hoặc là đã tìm được anh rể, sẽ đưa anh ta đến đơn vị quân đội.

Nhưng không phải, họ bị hai cảnh sát áp giải lên tàu hỏa, suốt dọc đường mọi người đều nhìn họ với ánh mắt khác lạ, thì thầm rằng họ chắc chắn đã phạm tội, nếu không thì sao lại có cảnh sát đi cùng.

Hứa Đại Nữu trước giờ chỉ giỏi bắt nạt người nhà, đối diện với những lời nói mỉa mai và ánh mắt khinh miệt này, cô ta chỉ biết cúi đầu, vai co rúm lại, không dám nói lời nào.

Tô Lai Bảo lại càng không dám.

Cứ thế họ ngồi trên tàu hỏa suốt hai ngày, cho đến khi về đến huyện quê nhà.

Sau đó, cảnh sát huyện tiếp nhận họ, hai viên cảnh sát đi cùng cũng không rời, họ cùng nhau đến trấn Phượng Hoàng.

Trưởng thôn Tô Căn Sinh đã chờ đợi sẵn tại văn phòng trấn.

Thấy vợ chồng Tô Lai Bảo, Tô Căn Sinh tức đến nghiến răng!

Thật là có tiền đồ! Làm mất mặt cả thôn nhà họ Tô, bị cảnh sát tỉnh khác áp giải về, thôn nhà họ Tô giờ nổi tiếng khắp huyện!

Lần đầu tiên có chuyện mất mặt như vậy!

Cảnh sát bàn giao hồ sơ cho ủy viên phụ trách an ninh xã.

Công việc tiếp theo không còn thuộc trách nhiệm của cảnh sát áp giải.

Vợ chồng Tô Lai Bảo tưởng rằng như vậy là xong, dù mất mặt và chịu khổ, nhưng ít nhất cũng đã về nhà.

Ai ngờ lại không phải như vậy.

"Phí đi đường gì chứ?" Hai vợ chồng ngơ ngác, sao lại phải trả tiền?

"Người ta đưa các người về, tiền ăn uống, tiền vé đường đi chẳng lẽ không mất à?" Tô Căn Sinh hừ một tiếng: "Các người tưởng miễn phí sao? Đúng là nghĩ viển vông!"

"Tổng cộng là năm mươi mốt đồng ba hào hai xu, trong đó dã bao gồm tiền đền cho nhà khách vì mấy cái bánh bao."

"Tiền này nếu các người trả được thì trả, không trả được thì trừ vào thu hoạch từ ruộng đất."

Vợ chồng Tô Lai Bảo có thể trả số tiền này, nhưng trong lòng đau xót vô cùng!

Được, trả thì trả, hai người họ đã bị giày vò đến mức chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

"Về nhà? Mơ à! Tội ăn trộm của các người bên đó đã bị xử, phải lao động cải tạo sáu tháng, các người mới làm ở mỏ đá được mấy ngày? Sáu tháng còn xa lắm! Về đây tiếp tục cải tạo!"

Gì cơ?

Còn phải cải tạo?

Hai vợ chồng Tô Lai Bảo ngơ ngác!

Khi cảnh sát nói chuyện với cảnh sát huyện, cảnh sát huyện hỏi: "Loại này chẳng phải thường giam tại địa phương sao? Sao lại đưa về nơi đăng ký hộ khẩu?"

Cảnh sát vừa đếm tiền lộ phí vừa đáp: "Đây là quyết định của cấp trên, chúng tôi cứ làm theo quy định, dù sao cũng không phải chúng tôi chịu chi phí, coi như đi công tác."

Cảnh sát huyện gật đầu: "Cũng phải..."

...

Phải mấy ngày sau, Tô Chiêu Chiêu mới nghe Cố Hành kể về chuyện vợ chồng Tô Lai Bảo bị áp giải đi.

Cô coi như đã bỏ được một mối bận tâm, biết chuyện rồi thì cũng quẳng ra sau đầu, hai người này vốn không phải người đáng để cô phải lo lắng.

Cô đứng trước gương, chăm chú nhìn vào mặt mình, thỉnh thoảng nhướng mày, làm đủ các biểu cảm.

Cố Hành bước vào và thấy cảnh này: "Em... đang nhìn gì vậy?" Có phải trên mặt có gì không ổn không?

Tô Chiêu Chiêu quay sang nhìn anh, chỉ vào mặt mình: "Anh thấy mặt em có trắng lên nhiều không?"

Hôm nay Tiểu Đường còn nói cô trắng ra, cứ nhìn chằm chằm vào cô một lúc, rồi đột nhiên thốt ra câu nói ấy, còn bảo cô ngày càng xinh hơn.

Tô Chiêu Chiêu về nhà, sau khi nghe Cố Hành kể chuyện vợ chồng Tô Lai Bảo xong, lập tức vào phòng đứng trước gương nhìn kỹ mặt mình.

Cố Hành chăm chú nhìn mặt cô một lúc, sau đó quay đi, ánh mắt đảo quanh khắp phòng: "Khụ khụ, trắng rồi."

Lúc về, anh đã nhận ra điều này, sau một tuần không gặp, khi gặp lại cô trong bộ dạng ngái ngủ, tóc xõa trên vai, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt cô dường như phát sáng, trong suốt như ngọc.

Tóm lại là, rất đẹp.

Khoảnh khắc đó, tim anh như bị thứ gì đó va vào.

Tô Chiêu Chiêu cười tít mắt, hai tay ôm lấy mặt mình, vui sướng: "Phải không, phải không, em cũng cảm thấy thế. Nếu tiếp tục chăm sóc, chắc chắn em sẽ còn trắng hơn nữa! Sữa dê vẫn phải tiếp tục... uống thôi!" Còn phải đắp nữa, tất nhiên đoạn sau cô chỉ nói trong lòng.

Một khắc này, Cố Hành bỗng nghĩ đến câu "phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu".

Trong lòng anh nổi lên những bong bóng, ầm ầm vỡ ra.

Khóe miệng anh cong lên, cố gắng thế nào cũng không giấu được: "Uống đi, em muốn uống bao nhiêu cũng có, nếu không đủ, anh sẽ bảo Hướng Bắc Phương mang thêm."

"Đủ rồi, nhiều quá cũng phí." Tô Chiêu Chiêu vui vẻ: "Đúng rồi, sao hôm nay anh về sớm vậy? Không họp nữa à?"

Từ khi trở về đến giờ, Cố Hành mỗi ngày đều đi sớm về muộn, bận rộn vô cùng, đêm khuya mới về, lúc anh về thì Tô Chiêu Chiêu đã ngủ rồi.

"Anh đã xong việc rồi, sắp tới sẽ rảnh rỗi một thời gian, chờ kỳ nghỉ lần sau, chúng ta vào thành phố xem phim nhé."

"Chủ nhật tuần này em không nghỉ được, tới lượt Tiểu Đường nghỉ rồi."

"Không sao, em nghỉ ngày nào, chúng ta sẽ đi ngày đó, anh sẽ xin nghỉ phép."

Tô Chiêu Chiêu chớp mắt: "Còn con trai và con gái chúng ta thì sao? Không dẫn bọn chúng theo à?"

Cố Hành: "... Không dẫn theo."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi