XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


“Đa tạ muội muội!” Kim Đản Đản nhận lấy trà từ Mộ Dung Vân, thầm nghĩ nàng cũng không có hiếm lạ gì, ai mà biết trong này có bỏ thêm nguyên liệu gì hay không chứ.

Nàng liếc mắt nhìn bụng Mộ Dung Vân với vẻ mặt tự trách: “Muội muội, đều do tỷ tỷ không tốt, khiến cho Thái tử nhìn trúng nha hoàn Liên Nhi kia.

Bây giờ nàng ta có thai, muội cần phải cố gắng một chút!”
Sắc mặt Mộ Dung Vân lúc đỏ lúc trắng, trong lòng thầm mắng: Tiện nhân, thật đúng là cái hay không nói, chỉ biết nói cái dở.

Ai biết hài tử trong bụng của ngươi có thể được sinh ra an toàn hay không chứ!
“Tỷ tỷ, trong phủ muội muội còn có việc, muội đi trước!” Mộ Dung Vân đứng dậy, bước đi có chút hấp tấp, dưới chân mất thăng bằng liền té ngã.

Trong chớp mắt, nàng ta kéo theo cả Kim Đản Đản, hai người cùng ngã trên mặt đất.

Mộ Dung Vân khẽ nhếch khóe miệng.


Chuyện này không thể trách nàng ta được, nàng ta thật sự không cố ý ngã.

Nàng ta bắt lấy Mộ Dung Tuyết cũng chỉ là bản năng cầu cứu.

Kim Đản Đản có chút hoảng sợ, nếu nàng ngã trên mặt đất, hài tử chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!
Nàng lập tức điều chỉnh tư thế, ngã trên người Mộ Dung Vân.

Mộ Dung Vân bị nàng đè khiến cho sắc mặt đỏ bừng, thật đúng là xui xẻo.

Kim Đản Đản bò dậy, không biết là vô tình hay là cố ý lại ngã ở trên người Mộ Dung Vân.

Vẻ mặt của nàng tràn đầy áy náy: “Thật sự xin lỗi muội muội, sau khi tỷ tỷ mang thai có hơi yếu, trong chốc lát không thể đứng dậy được.” Nàng dứt khoát ngồi ở trên người Mộ Dung Vân.

Mộ Dung Vân quả thực sắp bị chọc tức đến hộc máu.

Nàng ta trở thành đệm thịt miễn phí, đã thế Mộ Dung Tuyết lại còn ngồi ở trên người nàng không chịu đứng dậy.

Nàng gân cổ kêu lên: “Người đâu, mau tới đỡ Vương phi dậy!”
Những hạ nhân đó nhìn thấy Vương phi thế mà lại ngồi ở trên người Thái tử phi, nguyên một đám tràn đầy bội phục, vội vàng chạy lại đỡ nàng dậy.

Sắc mặt Mộ Dung Vân vô cùng thối: “Tỷ tỷ, tỷ cố ý phải không?”
Kim Đản Đản nhíu mày: “Muội muội, vừa rồi rõ ràng là muội té ngã kéo theo tỷ tỷ, sao lại là tỷ tỷ cố ý được chứ?”
Sắc mặt Mộ Dung Vân tức đến nỗi đỏ bừng, nổi giận đùng đùng rời đi.

Kim Đản Đản nhìn bóng dáng nàng rời đi mắng: “Tiểu tiện nhân, tâm cơ thật là sâu.


Nếu không phải ta lanh trí, chỉ sợ là đứa nhỏ này không thể giữ nổi.”
Mộ Dung Vân hãm hại Kim Đản Đản không thành, liền trở về tìm biện pháp khác, nàng nhất định phải mang thai hài tử của Thái tử.

Nàng lén hạ dược Thái tử, rồi lại giả vờ như lơ đãng đến chỗ của hắn lúc dược liệu bắt đầu phát huy tác dụng.

Nhiều lần như vậy, khiến cho Thái tử hoài nghi, hắn càng thêm chán ghét Mộ Dung Vân.

Mộ Dung Vân thấy Thái tử cưng chiều Hoa Ưu Liên như vậy, hiện giờ đã mang thai được một tháng.

Nàng lại không có động tĩnh gì.

Nếu như hài tử do Hoa Ưu Liên sinh ra là nam tử, nói không chừng vị trí Thái tử phi này chính là của nàng ta.

Làm cho nàng bí quá hoá liều, mua thuốc của y phủ giả bộ mang thai.

Sau khi biết được nàng mang thai, Thái tử cưng chiều nàng hơn rất nhiều.

Trong lúc Mộ Dung Vân hưởng thụ sự cưng chiều này, trong lòng nàng cũng có chút bất an.


Ngày đó Hoa Ưu Liên sinh con, Mộ Dung Vân cũng giả vờ như sinh non.

Nàng mua chuộc được bà đỡ, sau đó dùng một con hồ ly tráo đổi với nam hài mà Hoa Ưu Liên sinh hạ.

Chiếm nam hài kia thành của mình, mà Hoa Ưu Liên lại bị truyền đi là hồ ly tinh hút dương khí của nam tử.

Hiên Viên Dật tuy rằng cưng chiều Hoa Ưu Liên, nhưng nghĩ đến khi nàng ta sinh hạ hồ ly cả người đều là máu, trong lòng hắn khiếp sợ bèn ném nàng ta vào lãnh cung.

Mà Mộ Dung Vân vì sinh một nam hài cho hắn, liền được hưởng thụ sự cưng chiều.

Không lâu sau, Kim Đản Đản sinh hạ một nữ hài khỏe mạnh, người một nhà thật sự rất hạnh phúc.

Không ngờ tới hệ thống quân lại giao cho nàng một nhiệm vụ khác:【Hạ gục nữ phụ ác độc Mộ Dung Vân 】.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi