XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


“Hu hu ~” Kim Đản Đản khóc ở trong ngực của hắn giống như đứa bé, bả vai nhỏ rung động, xuýt chút nữa nàng cho rằng đời này phải xong rồi, còn may hắn kịp thời xuất hiện cứu nàng.

Tay Đế Bắc Minh vỗ bờ vai của nàng an ủi, nàng còn muốn gầy yếu hơn cả nam nhân bình thường.

Nàng thấp bé, bờ vai của nàng mảnh mai không như nam nhân, ngược lại như nữ nhân.

Chẳng lẽ nàng?
Ngón tay hắn nâng cái cằm của Kim Đản Đản lên, nhưng lại không nhìn thấy hầu kết nên có của nam tử.

Ánh mắt hắn nhìn nửa bờ vai của nàng lộ ra bên ngoài.

Hắn kìm lòng không được đưa tay sờ, da thịt nõn nà hơn bình thường.


Da thịt này quả thực còn tốt hơn so với nữ nhân, mà nơi nào đó trên người của hắn lại có phản ứng.

Đế Bắc Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Kim Đản Đản, nghi hoặc: “Ngươi...!Là nữ nhân hả?”
Kim Đản Đản ngưng rơi nước mắt, trong mắt của nàng xuất hiện bối rối ngắn ngủi.

Lúc này có thể Đế Bắc Minh không có hứng thú gì với nàng, nếu để hắn biết thân phận chân thật của nàng, nhất định hắn sẽ tìm mọi cách gi3t chết nàng!
Sắc mặt của nàng giận dỗi, đẩy Đế Bắc Minh ra, ưỡn ngực nói: “Tức cười, tại sao ta có thể là nữ nhân chứ?”
Nhìn ánh mắt của Đế Bắc Minh nghi hoặc nhìn nàng, hoài nghi của hắn từ từ biến mất.

Kim Đản Đản thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, cả đời này nàng nhất định sống trong lo lắng đề phòng!
Áo ngoài của nàng đã bị hủy không thể mặc nữa, nàng đưa tay lột áo của Đế Bắc Minh xuống.

Sắc mặt của Đế Bắc Minh không vui, lạnh lùng liếc mắt nàng một cái, không nói gì.

“Đế Bắc Minh, làm sao ngươi biết ta gặp nguy hiểm?” Kim Đản Đản nghi hoặc.

“Bởi vì bọn họ là người bổn vương phái đến!” Đế Bắc Minh trả lời đúng sự thật.

Kim Đản Đản nổi trận lôi đình: “Cái gì? Ngươi phái nam nhân đến c ường bạo ta hả?”
Đế Bắc Minh cau lông mày lại: “Không có! Bổn vương chỉ sai bọn họ hù dọa ngươi!”
Kim Đản Đản vỗ lồ ng ngực.

Còn may, nếu hắn làm thật như vậy, đời này bọn họ thật đúng là hoàn toàn chơi xong rồi.


“Vậy sao ngươi tới nơi này cứu ta?” Nàng nghi hoặc.

Đế Bắc Minh: “…”
Vấn đề này hắn không muốn trả lời, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao.

“Đế Bắc Minh, nghe nói ngươi không hề cười, cười một cái cho ta xem thế nào?”
Đế Bắc Minh: “…”
“Này! Ngươi đã hai mươi sáu, sao không có một thê tử nào, không có một thị thiếp nào, có phải ngươi thích nam nhân hay không?”
“Ai ai ai ~ ngươi bắt tay ta như vậy, dùng sức làm gì vậy, đau!”
Đế Bắc Minh rốt cục không thể nhịn được nữa, bỏ tay của nàng ra: “Ngươi câm miệng lại cho bổn vương, một đại nam nhân nói dong dài như nữ nhân, còn ra thể thống gì!”
“Đế Bắc Minh, ta nói một câu cuối cùng, ngươi vĩnh viễn đừng tạo phản được không? Làm hoàng đế thiệt tình mệt mỏi quá, còn phải quản lý quốc gia, phê duyệt tấu chương gì đó.

Ngươi xem một chút bây giờ ngươi muốn cái gì có cái đó, cuộc sống còn muốn tiêu sái hơn Hoàng đế!”
Đế Bắc Minh không thể nhịn được nữa, một cái tay chém qua, đánh ngất Kim Đản Đản vác trên vai.

Nàng gầy yếu đích thực như nữ nhân.

Chờ Kim Đản Đản tỉnh lại thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.


Nàng nằm ở trên giường lớn của mình.

Nàng trở về lúc nào cũng không biết, chỗ cổ của nàng càng đau gần chết.

Nàng soi gương, bây giờ còn có dấu đỏ.

Nàng hếch miệng nhỏ lên, lẩm bẩm: “Đế Bắc Minh này ra tay thật đúng là nặng!”
“Vương Gia, ngài nói cái gì?” Thu Tuyết ngây thơ nháy mắt.

Kim Đản Đản lập tức thay đổi tư thế, để tay ở sau ót, lười biếng nói: “Ta nói ngươi trưởng càng ngày càng đẹp rồi, có phải là sau lưng ta lén tìm người thân mật không?”
Thu Tuyết bị Kim Đản Đản nói vừa thẹn vừa giận, nén giận nhìn nàng: “Vương Gia, ngài thật sự là càng ngày càng tệ rồi, chỉ biết trêu chọc Thu Tuyết làm trò cười.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi