XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


Các tướng sĩ của hắn vốn không có trúng độc, lúc trước đều dùng để hại Đế Bắc Minh.

Đế Bắc Minh bị tấn công trước sau, tướng sĩ lại trúng thuốc xổ.

Lúc này hắn cố gắng áp chế chất độc trên người, cùng bọn họ chống lại, mà lúc này tướng sĩ nước Phong Nguyệt cũng đánh lại đây.

Đế Bắc Minh nhìn hai tên phản đồ cả giận nói: “Các ngươi đây là tiểu tặc b án nước cầu vinh.

Hôm nay bổn vương chắc chắn gỡ xuống cái đầu trên cổ của các ngươi.”
Hai người bị khí thế của Đế Bắc Minh hù đến rồi, nhưng nhìn thấy trên cánh tay hắn không ngừng chảy xuống máu đen, trấn định tâm thần: “Đế Bắc Minh, chờ ngươi sống rồi nói sau!”
Những tướng lĩnh khác của nước Hoa Vân tức giận nhìn hai người kia, hận không thể đi lên cắn chết bọn họ.

Họ nói khẽ với Đế Bắc Minh: “Vương Gia, đối phương người ngựa nhiều, lúc này các tướng sĩ lại trúng thuốc xổ, không bằng chúng ta rút lui trước, chấn chỉnh rồi sau này hãy nói.”

Đế Bắc Minh nhìn người ngựa nặng nề vây quanh, nghênh đón tướng sĩ địch quân giết đến.

Ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn đối phương: “Rút lui không xong rồi, chúng ta chỉ có tử chiến đến cùng.”
Khí thế của hắn càng dâng cao: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, bảo vệ quốc gia của chúng ta, giết phản đồ, ai gỡ xuống cái đầu trên cổ bọn họ thì có phần thưởng bạc ngàn lượng.”
Chúng tướng sĩ giống như tiêm máu gà xông về phía trước, bọn họ không sợ chết chút nào.

Dù là bất hạnh hy sinh, Vương Gia cũng sẽ cho người nhà bọn hắn một ít bồi thường để cho họ không lo áo cơm.

Hai bên đánh nhau gần nửa canh giờ, Đế Bắc Minh thu hoạch toàn thắng, bất quá lần này người hy sinh còn muốn nhiều hơn so với trước đây.

Nước Phong Nguyệt viết hàng thư, hai nước nguyện ý kết bang giao.

Hàng năm nước Phong Nguyệt tiến cống dê bò 800 con, ngựa 500 con, lụa 300 gánh...!
Nhưng trên người Đế Bắc Minh trúng độc, quân y cũng không tìm được giải dược.

Chuyện này cũng chỉ có các tướng lĩnh biết rõ, bọn họ đều tỏ vẻ phải giúp Đế Bắc Minh hút độc.

Nhưng Đế Bắc Minh có thói thích sạch sẽ, chết sống không chịu.

Các tướng lĩnh chỉ đành nghe theo.

Trên người Đế Bắc Minh bị thương không thể cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa trở về.

Vừa nghe đến bọn họ chiến thắng trở về, dân chúng quỳ trên mặt đất cùng lên tiếng hoan hô:

“Cung nghênh Nhiếp Chính vương chiến thắng trở về!”
“Bảo vệ lãnh thổ Nước Hoa Vân chúng ta, Nhiếp Chính vương Thiên tuế!”

Cảnh tượng rất là hoành tráng, không kém hoàng thượng xuất hành chút nào.

Bá tánh kính yêu Nhiếp Chính vương còn hơn Đương Kim hoàng thượng.

Ở trong suy nghĩ của các bá tánh, Nhiếp Chính vương là thần, phù hộ cho bọn họ.

Ngoài hoàng cung, Kim Đản Đản mặc một thân hồng y đang đợi chờ hắn trở về!
Rốt cục thấy được ngàn vạn người ngựa, nhưng không nhìn thấy Đế Bắc Minh.

Một chiếc xe ngựa dẫn đầu chạy đến.

Lúc trước khi hắn rời đi cưỡi ngựa, tại sao giờ trở về ngồi xe ngựa rồi hả?
Xe ngựa dừng lại ở ngoài hoàng cung, Kim Đản Đản lo lắng gọi: “Đế Bắc Minh...”
Màn xe mở ra, Đế Bắc Minh mặc một thân chiến bào đi xuống.


Sắc mặt hắn cương nghị, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

Kim Đản Đản vội vàng đến gần đỡ hắn, cau mày hỏi: “Có phải ngươi bị thương hay không?”
Ánh mắt Đế Bắc Minh chỉ nhìn về phía nàng, lộ ra một nụ cười đối với nàng: “Bổn vương không ngại!”
Hắn để mặc Kim Đản Đản đỡ hắn tiến cung đi phục mệnh.

Trong điện, Hoa Nhược Uyên cảm kích nhìn hắn: “Vất vả cho Nhiếp Chính vương rồi, nhanh ngồi!”
“Không được, Cửu vương gia đỡ bổn vương đi xuống nghỉ ngơi!” Thái độ của Đế Bắc Minh đối đãi với Hoa Nhược Uyên tốt hơn một chút, tương lai hắn là đại cữu tử rồi, không thể đắc tội.

“Ừ!” Hoa Nhược Uyên nhẹ gật đầu, nhìn Kim Đản Đản: “Cửu muội, chiếu cố cho Nhiếp Chính vương!”
Khóe miệng Kim Đản Đản co giật: Cửu muội, đây là xưng hô quỷ quái gì thế?
Làm cho nàng nghĩ tới một ca khúc hiện đại ‘Cửu muội, cửu muội, nụ hoa hồng thắm!’ lập tức cảm giác cả người đều không tốt rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi