XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


Đế Bắc Minh phất tay, Tống thái y lui xuống, trong trong oán thầm: Lần đầu tiên thấy Nhiếp Chính vương khẩn trương như vậy, xem ra chuyện tốt gần tới rồi.

“Nha đầu ngốc, nàng mệt mỏi thì nghỉ ngơi thật tốt, bổn vương chiếu cố nàng!” Đế Bắc Minh kiêu ngạo nói.

Kim Đản Đản trừng mắt liếc hắn một cái: “Chàng còn lên mặt nữa, chàng mới là tiểu tử ngu xuẩn!”
Đế Bắc Minh có chút ngơ ngác: “Không phải trong truyện đều ghi như vậy đấy sao? Nữ tử đều rất thích nghe người khác gọi nàng ta là nha đầu ngốc!”
Khóe miệng của Kim Đản Đản co giật: “Chàng nên bớt xem truyện đi, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi!”
Đế Bắc Minh có chút ấm ức, không phải trước đây nàng bảo hắn đọc truyện cho nàng nghe đấy sao? Không phải nàng mượn phương pháp này ngầm nói cho hắn biết học theo trong truyện đấy sao?
Hắn quả thật có chút mệt mỏi, nằm ở trên giường liền ngủ mất rồi.

Kim Đản Đản ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt hắn ngủ say, thiếu đi cương nghị bình thường, nhìn hắn giống như một thiên sứ rơi xuống thế gian.

Nàng đưa tay vuốt mặt Đế Bắc Minh, thấp giọng nỉ non: “Đế Bắc Minh, rốt cuộc chàng là ai, vì sao ba kiếp của ta đều gặp được chàng? Giống như vận mệnh của chúng ta bị buộc lại với nhau, nhân duyên của chàng và ta là số mệnh đã định sẳn...”

Dù không biết sự tình, nhìn qua như có người đã an bài, bọn họ tựu như quân cờ dựa theo người nọ bố trí từng bước một cứ đúng một đường đi tới.

Có lẽ tình yêu như vậy chỉ là do người khác sắp đặt, nhưng yêu thì yêu, cho dù kết cục như thế thì nàng không oán không hối hận.

Khi Đế Bắc Minh tỉnh lại thì đã xế chiều ngày hôm sau, nhưng cũng không nhìn thấy người muốn gặp đâu, trong lòng của hắn có chút mất mát.

Hắn mặc quần áo tử tế ra mở cửa, ánh mặt trời chiếu vào trong sân.

Nàng mặc một thân hồng y đang ngồi ở trên bàn đu dây nhẹ nhàng đung đưa.

Gió thổi bay y phục của nàng, tóc nàng đen như mực, dù chỉ là bóng lưng, nhìn về phía trên cũng như là yêu tinh mê hoặc hồn phách.

Đế Bắc Minh nhẹ giọng đến gần, lại nhìn thấy nàng ngồi ở trên bàn đu dây nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Khóe miệng của hắn nhếch lên.

Hắn tới gần bên tai của nàng thấp giọng gọi tên của nàng: “Hiên nhi...!Hiên nhi...”
Kim Đản Đản dụi con mắt, xoay mặt nhìn sang.

Trên đỉnh đầu của Đế Bắc Minh là ánh mặt trời chói mắt, làm Kim Đản Đản hơi nheo nheo mắt.

Thấy rõ người đến là Đế Bắc Minh, nàng lộ ra tươi cười: “Chàng đã tỉnh!”
“Ừ, Hiên nhi, chúng ta chọn ngày hoàng đạo thành thân đi!” Đế Bắc Minh có chút cúi người, hai tay giam cầm Kim Đản Đản ở trên bàn đu dây.

Hắn biết rõ, trong lòng nàng có hắn, nếu không nàng sẽ không lựa chọn vì hắn hút độc.


Trải qua sự kiện Đế Bắc Minh trúng độc, Kim Đản Đản phá lệ quý trọng thời gian hai người ở bên nhau.

Nàng đưa tay ôm cổ Đế Bắc Minh, gật đầu nói: “Được!”
Không nghĩ tới nàng đáp ứng rồi, lại còn chủ động ôm cổ của hắn như vậy.

Lỗ tai của Đế Bắc Minh hơi đỏ lên, nhất thời kích động nói không ra lời.

Nhìn thấy hắn xấu hổ như vậy, khóe miệng của Kim Đản Đản khẽ nhếch lên, nổi lên tâm tư trêu đùa hắn.

Thân thể nàng tiến lên trước vài phần, hôn lên môi Đế Bắc Minh, loại va chạm vào gần như chuồn chuồn lướt nước, liền lui trở về.

Đế Bắc Minh hít thở đều trở nên khẩn trương, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

Nàng hôn hắn!
Nàng chủ động hôn hắn!
Đầu óc của hắn không ngừng bị suy nghĩ này làm cho cứng đờ, thân thể kích động có chút run rẩy.


Hạnh phúc tới quá đột ngột, hắn phải chậm rãi.

Không chậm được rồi.

Hắn đã độc thân hai mươi sáu năm, rốt cục muốn giải thoát rồi.

Đế Bắc Minh như đại ngốc ôm lấy Kim Đản Đản xoay lòng vòng ở trong đình viện, vui vẻ cười nói: “Thật tốt quá, Hiên nhi đồng ý gả cho ta ~ chúng ta muốn sinh thiệt nhiều thiệt nhiều hài nhi, sau đó dạy bọn họ ra trận đánh giặc…”
*
Tác giả quân: Vỗ tay, cẩu độc thân hai mươi sáu năm cuối cùng giải thoát rồi, chúc Nhiếp Chính vương các ngươi sớm sinh quý tử!
Nhiếp Chính vương (lấy ra trăm lượng hoàng kim): Đa tạ tác giả quân dung mạo như thiên tiên giật dây, đây là bạc thưởng.

Tác giả quân (nịnh nọt): Đa tạ vương gia!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi