[XUYÊN NHANH] BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI


Du Đường:?
Du Đường: Gần đây độ hảo cảm tăng thật kỳ quái.
Hệ thống không nói gì hết.
Trọng tài phổ biến sơ qua quy tắc cho hai người, sau đó tuyên bố bắt đầu.
Đối thủ là một người đàn ông có vóc dáng tương đương anh, sau vài lần thử lập tức chủ động tiến công điên cuồng.

Du Đường phòng thủ cực kỳ chặt chẽ, tầm mắt xuyên thấu qua lối đấu quyền anh, bình tĩnh tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Tránh thoát một cú đánh móc phải, Du Đường nheo mắt.
Thấy rồi!
Phanh ——
Anh đánh một quyền cực nhanh cực mạnh vào bụng đối thủ, thừa dịp hắn khom lưng, lại một thêm một đòn uppercut(*) thẳng vào cằm!
(Cú đấm móc từ dưới lên với cánh tay gập lại trong quyền Anh)
Giây tiếp theo, người đàn ông kia ngã ầm xuống đất, trợn mắt hôn mê.
Cả thế giới đột nhiên im lặng.

Trọng tài cúi người đếm ngược, từ mười về một cũng không thấy hắn rên câu nào.
"Trời ơi! Hai đòn knock-out!"
"Mẹ nó! Trâu bò!"
"Không hổ là Du Đường!"
Kết quả rõ ràng, Du Đường được trọng tài giơ tay tuyên bố thắng lợi, làm người xem hưng phấn không thôi.
Du Đường cười cười, tháo xuống bộ hộ răng với bao tay, vừa xuống đài đã hỏi Ngụy Mặc Sinh: "Thấy rõ không?"
"......"
Ngụy Mặc Sinh nhớ tới hình ảnh vừa rồi, ánh mắt nhìn Du Đường cũng thay đổi.
Hắn lắc đầu, lại gật gật đầu, lại lắc đầu.
"Ha ha ha ha ha, em nhìn ngu luôn rồi hả?" Du Đường ném từng món đồ trong tay vào túi Ngụy Mặc Sinh mang theo.

"Không sao, sau này anh sẽ nói rõ hơn cho em, đi thôi, chúng ta thu dọn một cái rồi đi ăn khuya."
Anh cười lộ ra một hàm răng trắng: "Bia với tôm hùm cay đi, anh mời."
Nói xong, anh xoay cánh tay rời khỏi sàn đấu.
Ngụy Mặc Sinh vội đuổi kịp, ánh mắt đặt trên lưng Du Đường, mím môi, cuối cùng quyết định đem lời nghẹn trong lòng nói ra.
"Anh Đường, cảm ơn anh đã dạy em đánh quyền." Hắn nói.

"Hôm nay em mới biết được anh rất mạnh, em muốn mạnh giống anh."
"Không, em muốn mạnh hơn cả anh."
Như vậy mới có tư cách cùng anh sánh vai.
Mấy lời sau Ngụy Mặc Sinh không nói ra, nhưng hắn rõ ràng, tâm thái của hắn đã thay đổi.

Hắn không muốn được thanh niên chở che sau lưng mãi như vầy.

Hắn muốn trở thành một người mạnh như anh, ưu tú như anh.

Du Đường dừng bước, quay đầu đối diện với tròng mắt Ngụy Mặc Sinh đen thâm thúy.
"Thằng nhóc này, người có chút xíu, miệng thì to như mặt trời." Du Đường cười.

"Vậy được rồi, em cố lên, nếu đánh thắng anh thật anh sẽ thực hiện một yêu cầu của em, cái gì cũng được."
"Hứa thì giữ lời."
"Anh chưa bao giờ nói dối."
*
Bữa ăn khuya kỳ này Du Đường ăn không được, Ngụy Mặc Sinh nói gần đây sức khỏe Khương Viện không tốt lắm, trong nhà không thể thiếu người cho nên xem xong thi đấu đã vội vàng rời đi.
Mà Du Đường thì được ông chủ gọi vào văn phòng.

Gọi văn phòng cho nó chỉnh chu chứ thực chất nó xa hoa giống phòng nghỉ giải trí hơn.
"Ông chủ, ngài kêu tôi tới có chuyện gì?"
Người sở hữu sàn đấu này tên Tô Vũ, tuổi không lớn, tiếp quyền quản lý sàn đấu từ bậc cha chú đưa qua.

Làm việc không từ thủ đoạn, mới 25 tuổi đã nổi tiếng khắp vòng.
Thanh niên có dáng vẻ lưu manh ném một xấp tư liệu lên bàn.
"Mấy người này toàn là khách hàng lớn của chúng ta." Tô Vũ kẹp điếu thuốc trong tay, hút một ngụm.


"Anh xem thử, thích ai thì liên hệ người đó xem."
Hắn nói câu này Du Đường lập tức hiểu.

Tô Vũ muốn cho anh đi "ngoại giao".
Bởi vì bề ngoài cùng thực lực xuất sắc, thường có mấy phú hào coi trọng nguyên chủ Du Đường, sẽ liên hệ sàn đấu giật chút dây bắc mấy cái cầu, tranh thủ cơ hội tiếp xúc với anh.
"Xin lỗi, ông chủ, tạm thời tôi không có dự định này." Du Đường thẳng thắn từ chối.

"Tôi chỉ muốn đánh quyền anh kiếm chút tiền sống tạm, chuyện khác, tôi không quan tâm."
Cứ như đoán được anh sẽ nói như vậy, Tô không vội không gấp.

Hắn rít một hơi thuốc lá, nghiền đầu lọc vào gạt tàn, khóe môi cong cong, ra vẻ thần bí nói với Du Đường.
"Tao nghe nói gần đây mày hơi thân thiết với thằng Ngụy Mặc Sinh mới tới, đúng không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi