XUYÊN NHANH CHI NỮ PHỐI TÀI THỊ LÃO ĐẠI

Editor: Lạc Lạc Lạc Lạc

26/01/22

* * *


"Cô câm miệng." Tần Vật chắn trước mặt Bạch Sương, ngăn chặn ngón tay của Trì Châu Bạch đang chỉ vào Bạch Sương.

Trì Châu Bạch cảm thấy vừa kinh hoàng lại vừa tủi thân, "Đàn anh Tần, Lâm Bạch Sương cô ta vốn chẳng phải thực sự yêu anh!

Nếu như cô ta thực sự yêu anh, thì sao cô ta nỡ lòng rời xa anh lâu đến vậy?

Nếu như cô ta thực sự yêu anh, vậy thì cho dù có chuyện gì xảy ra cô ta cũng không nên rời xa anh mới đúng!"

"Tôi nói cô im miệng." Giọng nói của Tần Vật trở nên âm u lạnh lẽo, ánh mắt cũng trở nên tối tăm.

Trì Châu Bạch đang trong cơn tức giận tột độ, vẫn chưa nhìn ra được sự thay đổi của anh.

"Tại sao em phải im lặng! Những lời em nói đều là sự thật!

Em thích anh, em vẫn luôn rất thích anh, từ lúc vừa mới vào trường em đã thích anh, tại sao anh vẫn luôn không để ý tới em chứ?

Tần Vật, anh đừng mong có thể ở bên cô ta, em không có được anh, em cũng sẽ không để bất kỳ một người phụ nữ nào khác có được anh!

Em muốn đi tìm viện trưởng tố cáo anh, tố cáo anh có bệnh tâm thần, em muốn khiến anh phải đi bệnh viện tâm thần!

Anh có biết bệnh viện tâm thần là một nơi như thế nào không?

Nơi đó sẽ tàn phá nội tâm của anh, sẽ khiến anh cảm nhận được nỗi sợ hãi tỏa ra từ trong sâu thẳm tâm hồn!

Anh muốn đi không? Hahahahahaha!"

Nói mãi nói mãi, rồi Trì Châu Bạch liền điên cuồng cười lên.

Tần Vật lười để ý tới cô ta, lại dặn dò Bạch Sương thêm một câu, rồi kéo cô ta đi ra khỏi phòng làm việc.

"Đàn anh Tần." Trì Châu Bạch nhìn Tần Vật kéo cánh tay cô ta, dường như muốn bật khóc, "Đây là lần đầu tiên anh dắt tay em."

Ra khỏi phòng làm việc, Tần Vật buông tay ra khỏi tay của Trì Châu Bạch, đóng cửa lại.

"Đàn anh Tần, vừa nãy là thái độ của em không tốt, anh đừng tức giận. Em sẽ không tố cáo anh với viện trưởng, em sẽ không làm như vậy đâu."

Trì Châu Bạch cực kỳ hèn mọn mà bước về phía trước cùng với Tần Vật.

Cô ta liên tục nói chuyện giải thích với Tần Vật, nhưng Tần Vật cũng luôn không hề để ý tới cô ta.

"Đàn anh Tần, sao anh lại đi tới phòng làm việc của viện trưởng?" Trì Châu Bạch vừa ngẩng đầu, đã bị kinh hãi.

Cô ta vẫn luôn bước theo Tần Vật, cũng không phát hiện ra anh lại có thể đi tới chỗ này.

Tần Vật trực tiếp đẩy cửa bước vào, Trì Châu Bạch không tiện bước vào, liền ở bên ngoài nghe trộm.

Cô ta căn bản không dám tin vào tai của chính mình nữa.

Tần Vật vậy mà lại chủ động tới tìm viện trưởng để đề nghị việc từ chức?

Phải biết rằng, Tần Vật tuổi còn rất trẻ đã được ngồi lên vị trí trưởng khoa.

Đây là vị trí mà có biết bao nhiêu người tranh đấu mười mấy năm trời cũng không ngồi lên được, anh ấy lại muốn từ chức?

Đây chính là đang chủ động đem tiền đồ sáng lạng của mình ra chôn vùi rồi đó!

Trì Châu Bạch tới tận bây giờ mới chân chính hoảng sợ.

Tấm thẻ duy nhất trên tay cô cứ thế mà mất đi rồi sao, sau này cô biết làm sao để bắt nạt Lâm Bạch Sương, làm sao để gây khó dễ cho Tần Vật đây?

Cô chơi xong rồi!

Chờ Tần Vật từ trong văn phòng viện trưởng bước ra, Trì Châu Bạch nói năng lộn xộn, mà Tần Vật đến cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn cô ta một cái.

Điều khiến cho một người suy sụp tinh thần nhất, chính là phớt lờ cô ấy.

Trì Châu Bạch vừa cuống vừa tức, "Trong nhà em có thân thích ở bên bệnh viện tâm thần, chỉ cần anh đồng ý ở bên em, em tuyệt đối sẽ không để anh phải vào bệnh viện tâm thần!"

Tần Vật lạnh lùng liếc qua Trì Châu Bạch một cái, "Tôi đã chuẩn bị xong cho việc phải vào bệnh viện tâm thần rồi."

Trì Châu Bạch ở sau lưng anh nói mà không hề suy nghĩ: "Vậy anh đã chuẩn bị xong cho việc để Lâm Bạch Sương vào bệnh viện tâm thần chưa?"

Bước chân của Tần Vật cuối cùng cũng dừng lại.

Anh quay người, trong đáy mắt đen láy của anh như có sự tăm tối đang chuyển động dâng trào.

Anh nói: "Cô nói lại lần nữa."

Trì Châu Bạch nhìn thấy Tần Vật để ý tới mình, cảm thấy phương pháp này có tác dụng, liền nói thêm: "Em nói rồi, trong nhà em có thân thích ở bên bệnh viện tâm thần, nên việc làm giả bệnh án cũng có thể đấy.

Phải biết rằng, hầu hết những bệnh nhân tâm thần đều nói rằng bản thân mình không có bệnh, vậy chỉ cần kiểm tra ra kết quả là có bệnh, thì không bệnh cũng thành có bệnh.

Anh nỡ lòng để Lâm Bạch Sương cùng vào đó không?

Với điều kiện ở trong đó, giả như bệnh tim của cô ta có phát tác, thì cũng sẽ bị xem là bệnh thần kinh phát tác, sẽ không được quan tâm đặc biệt đâu."

Những lời tự mãn của Trì Châu Bạch vẫn chưa nói xong, Tần Vật đã xông về phía cô ta, bóp lấy cổ cô ta, trực tiếp ấn cô ta lên tường.

"Ai cho phép cô động tay vào cô ấy, cô dám động tay vào cô ấy!" Âm thanh của Tần Vật không cao, nhưng tiếng gầm thấp anh phát ra vô cùng có lực, khí thế cũng rất khủng bố.

Điều then chốt nhất là, tay anh dùng lực đủ để giết người.

Tay người đàn ông nắm lấy cổ của phụ nữ, vốn dĩ cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.

"Thả.. thả em.. ra.." Trì Châu Bạch nói ra mấy chữ này cực kỳ gian nan.

Đây là lần thứ hai cô ta bị Tần Vật bóp cổ rồi.

Lần trước cô ta cảm nhận được sự sợ hãi cực độ, còn lần này cô cảm nhận được hơi thở của sự tử vong.

Giống như lưỡi hái tử thần đã giương sẵn trên đầu cô rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống cắt đứt đầu cô.

"Tần Vật!"

Đột nhiên, một tiếng hô trong kinh hoàng từ sau lưng truyền tới.

Tiếp theo đó, sau đầu Tần Vật liền bị người ta dùng túi tàn nhẫn đánh xuống.

Tay Tần Vật mềm đi một chút, Trì Châu Bạch bắt được khe hở, dùng hết toàn bộ sức lực trên người để thoát khỏi sự kìm hãm của Tần Vật, chạy tới sau lưng của người cứu cô ta.

"Khụ khụ khụ!" Trì Châu Bạch vừa được thả ra, chỉ có thể ho với hít thở những hơi thật lớn.

"Cô không sao chứ?" Diêu Đào vỗ nhẹ sau lưng Trì Châu Bạch giúp cô ta thuận khí, đồng thời ngẩng đầu lên án kịch liệt: "Tần Vật, con làm sao vậy?

Nơi đây là bệnh viện, vị này cũng là y tá, tại sao con lại bóp cổ người ta?"

Tần Vật quay đầu nhìn bà, vốn là một đôi mắt đen kịch bây giờ lại để lộ ra màu đỏ tươi nhàn nhạt.

Trong lời nói của anh còn mang theo lệ khí âm hiểm, "Liên quan đếch gì bà."

"Con!" Diêu Đào bị mấy từ này chặn họng, theo đó ngẩng cổ lên, lẽ thẳng khí hùng mà nói: "Mẹ là mẹ của con, sao lại không liên quan tới mẹ được?"

Trì Châu Bạch kinh hoảng nhìn Diêu Đào.

Vị nữ sĩ này vậy mà lại là mẹ của Tần Vật?

Mẹ của Tần Vật đã cứu cô từ trong tay Tần Vật ra?

Thật đúng là duyên phận.

Nhưng loại duyên phận này, cô bây giờ cũng không thể dùng tới nữa rồi.

Trì Châu Bạch che cổ sợ hãi, tới lúc lần nữa nhìn sang Tần Vật, thì sự mến mộ trong ánh mắt đều đã biến mất toàn bộ, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Tần Vật thực sự quá đáng sợ rồi.

Loại người như vậy cô yêu không nổi.

Chưa nói tới việc Tần Vật không đồng ý đón nhận cô, cho dù bây giờ Tần Vật có đổi ý, cô cũng không dám tiếp tục đến gần anh.

Nhưng từ trước tới nay Trì Châu Bạch luôn là người phụ nữ sẽ không chịu thiệt, cho dù đã quyết định sau này sẽ không thích Tần Vật nữa, thì cô ta vẫn muốn trả thù Tần Vật vì hai lần bóp cổ cô ta.

"Dì ơi, con trai dì có bệnh tâm thần phân liệt, dì vẫn là đừng nên đến gần anh ấy quá, tốt hơn hết cũng đừng kích thích anh ấy quá!"

Lời của Trì Châu Bạch khiến Diêu Đào bị sốc, "Cái gì? Tâm thần phân liệt? Tần Vật nó có bệnh tâm thần?"

Trì Châu Bạch và Diêu Đào, hai người phụ nữ khiến Tần Vật chán ghét hợp lại với nhau, anh không muốn đứng lại ở đây thêm một giây nào nữa.

Anh quay người bước đi, nhưng lại bị Diêu Đào kéo lại.

"Con đừng đi, con hãy nói rõ ràng cho mẹ, con thực sự có bệnh tâm thần sao?

Có bệnh thì con hãy nhanh chóng đi chữa trị, đừng làm bác sĩ nữa.

Con có bệnh tâm thần còn làm bác sĩ cái gì, chẳng trách lần trước mẹ để con chữa bệnh cho em trai, con lại không muốn, thì ra con có bệnh!"

Tiếng lầm bầm của Diêu Đào khiến Tần Vật cảm thấy đầu óc anh sắp nổ tung tới nơi rồi.

"Bà câm miệng!" Tần Vật dứt khoát hất tay thoát khỏi Diêu Đào.

Diêu Đào không nghĩ tới Tần Vật lại dùng sức lực lớn như vậy, ngay lập tức bị anh hất ra ngã trên mặt đất.

Diêu Đào thoáng cái bất ngờ, sau đó vội vàng bò dậy, vươn tay ra đánh lên người Tần Vật.

"Mẹ là mẹ con, con đối xử với mẹ như vậy sao? Con còn có lương tâm nữa không!"

Cứ đánh miết như vậy, đột nhiên cổ tay bà bị một bàn tay nhỏ trắng nõn bắt lấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi