XUYÊN NHANH CÔNG LƯỢC

Phó Thừa Phong không biết bản thân đã hôn mê bao lâu,y chỉ nhớ lúc rơi máy bay mình cùng với nhân viên mang dù bảo hộ nhảy xuống rừng cây rậm rạp mà thôi,biết là nguy hiểm nhưng đứng trước ngưỡng cửa tử thần còn có quyền lựa chọn sao?

Từ trên độ cao 600m rơi xuống như xé gió ,rơi trúng cây đã chết khô cành cây lớn tầm nắm tay trẻ sơ sinh đâm xuyên qua bụng y.Huyết nhục tuôn trào,Phó Thừa Phong trượt dài hơn nữa đến khi đụng trúng nhánh to,hai tay bám vào mới kịp dừng lại.Máy bay tư nhân rơi xuống chỗ khu đất trống quy hoạch cách đó vài trăm mét,nổ tan tành hậu qủa là làm cháy cả mấy chục thước gỗ đã cưa xung quanh nó.Cũng còn may lúc đó không có người,nếu không hậu qủa tuyệt nhiên không đơn giãn.

Gió lạnh mang theo hơi nóng thổi qua mệt vết thương,đau rát khó chịu vô cùng.Nổi đau cắt da thịt khiến sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy,nhớ tới lời hứa "bình an trở về" cùng người thương mà lòng y chua sót,khoảnh khắc ấy y thật sự sợ hãi.Sợ mất đi tính mạng và quan trọng nhất là người y thương yêu,y hoàn toàn không muốn chết chút nào cả!!

Hôn mê sâu nên thần trí y không được minh bạch cho lắm,mí mắt nặng trịch khó khăn chớp chớp liên hồi.Ánh mắt mờ mịt mông lung như phủ thêm tầng sương mỏng,tăng thêm phần yếu ớt dịu dàng giảm đi phần nào khí tràng khó thở trước kia.Tuy không khát nhưng cổ họng chẳng khá là bao,cảm giác như ai đó đang xiết cổ vậy ,khó chịu vô cùng.Ngay cả nói cũng không ra,cố dời ánh mắt sang bên cạnh mờ mờ nhìn thấy bóng dáng thân quen.

Bàn tay to lớn khẽ cử động liền chạm trúng đôi bàn tay nhỏ khác đang nắm lấy tay mình,hồi lâu tầm mắt dần rõ ràng hơn.Cậu thiếu niên gối đầu lên mép giường đệm mà ngủ say,mái tóc đen ngắn suôn mượt và khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp ,dưới tác dụng phụ trợ của nắng sớm ban mai lại tăng thêm vẻ đẹp dịu ấm áp đến lạ.Nhưng hàng chân mày cau có lại mang đến cho người ta cảm giác nao lòng sót xa,không muốn chú mèo nhỏ tựa như tinh linh loài hoa này khó chịu dù chỉ một chút.

Phó Thừa Phong ngắm nhìn đến nghiện,không nhẫn tâm phá vỡ bức tranh tươi đẹp được tạo hoá ban ân này.Bất giác nơi khoé môi khẽ mỉm một nụ cười tươi,chính giây phút này đã rõ cậu chính là người y muốn bảo hộ,che chở yêu thương đến cuối đời.

Miệng mấp máy đôi chút,không có âm thanh nhưng từ khẩu hình có thể đoán được rõ ràng ba chữ "Anh yêu em"

________

"Thừa Phong cố lên... anh làm được mà...cố lên" Mễ Lạc Tranh đứng ở đối diện hân hoan cổ vũ,không có chút gì gọi là đau buồn cả.

Đúng vậy Phó Thừa Phong được bác sĩ chẩn đoán là bị "Bại Liệt",hơn nữa khả năng trị liệu bình phục cực thấp.Rất có thể phần đời còn lại chỉ có thể làm bạn với xe lăn,lúc mới nghe tin tâm trạng y như sét đánh giữa trời quang.La hét tuyệt vọng,khổ sở đan xen,điên cuồng vô cùng.

Gặp vật gì là cầm ném ngay,trong lúc vô ý lại ném bình hoa vào đầu Mễ Lạc Tranh,máu chảy không ngừng.Hậu qủa phải khâu tận 8 mũi,chứng kiến vết thương do chính mính ghây ra khiến tim y thắt lại,đau sót như ai đang cào cấu vậy.Cậu không trách y,chỉ nói " tâm trạng anh không tốt em hiểu mà"

Thái độ ấy làm áy náy trong y tăng lên ghấp bội ,không một lời oán than hay hờn giỗi khinh thường.Cậu đến bên lúc y khó khăn nhất,dù là qúa khứ hiện tại hay tương lai đều muốn người bên cạnh y không ai khác ngoài chàng thiếu niên ấy,cậu hoàn hảo rạng ngời như vậy lại chọn ở bên kẻ tàn phế thì y lấy quyền gì than trách người ta?

Trong bữa cơm tối ngay khi vừa dùng bữa song, y buông bát liền nói "Vũ nhi...anh muốn tập vật lí trị liệu"

Khỏi phải hỏi cũng biết lúc đó tâm trạng cậu vui sướng đến mức nào,thiếu điều muốn hôn nát mặt y vậy.

Đương lúc im lặng hồi tưởng thì tiếng kêu từ phía xa kéo y quay về thực tại.

"Thừa Phong hay là hôm nay mình tập tới đây thôi,cũng hết thời gian bác sĩ định rồi" Mễ Lạc Tranh thấy y cúi đầu trầm tư,tưởng rằng động mạnh mất sức nên chạy tới.Điệu bộ lo lắng không thôi,mày đẹp hơi cau.Bàn tay trắng nõn cầm chiếc khăn lông hơi ướt thấm sơ mồ hôi trên mặt và cổ y.Cậu cao 1m72 không tính là lùn nhưng lại thấp hơn y khá nhiều,đứng bình thường chỉ vừa tới ngực y.Lúc này đây lại đứng trên ghế nhỏ mà chăm chú ân cần,nhìn hai vòng xoáy nhỏ giữa đầu cậu khiến y cảm thấy rất đáng yêu.

Không kìm chế được mà bật cười thành tiếng,Mễ Lạc Tranh khó hiểu nhìn y,chẳng biết lí do vì sao lại cười nhạo cậu.Chẳng lẽ người ta lau mồ hôi lại mắc cười đến thế sao?

Cha Phó ở trong nhà nhìn thấy màn này rất đổi vui mừng,đồng thời cũng sinh phần ghanh tị,con cái hạnh phúc như vậy mình có phải hay không nên kiếm một lão bà về bầu bạn nhỉ?

Vừa nghĩ song lại mau chóng lắc đầu rũ bỏ,đàn ông ai ở độ tuổi nào cũng đều thích gái 18 cả ,lỡ như ông lấy về rồi cô ta mê con trai mình nổi ý đồ phá hoại gia đình nó thì không hay,vui chơi qua đường là được rồi,hắn có tiền mà còn sợ thiếu gái hay sao?

Tối đang say giấc nồng thì trong đầu đột nhiên vang lên tiếng kêu, lâu ngày không gặp của hệ thống [ Kí chủ,cậu quên kiếp trước cả nhà Cung Thanh Vũ chết thảm như thế nào rồi? Sao còn chưa trả thù tên súc x*inh đó vậy?]

"Ồ mi dạo này bắt đầu biết tỏ thái độ rồi đấy à?"

[Đề nghị cậu nghiêm túc thực thi nhiệm vụ ủy thác,nếu không sẽ không có được năng lượng linh hồn đâu]

"Aiza biết rồi mà,lên kế hoạch sẵn từ lâu rồi đây.Bộ mi nghĩ chuyện hệ trọng này ta quên dễ dàng vậy sao?"

[Tự giác vậy là tốt,xin lỗi vì đã hiểu lầm kí chủ!]

"Ừ" Mễ Lạc Tranh đáp song liền nhắm mắt đi ngủ,còn lão già kia tạm thời cứ để đó đi.

Ngày hôm sau nhân lúc mọi người ngủ trưa, cậu lợi dụng khả năng của hệ thống hack vào máy tính nội bộ công ty và cá nhân của ông ta.

Thành công ngoài ý muốn tìm được bằng chứng gian lận thương mại,trốn thuế và rửa tiền phi pháp.Không những thế trong thẻ nhớ còn chứa đầy ảnh video thoát lạc, mà nhân vật chính lại là ông ta và hơn vài chục thiếu niên trẻ tuổi với nhau.Hầu như toàn bộ đều dưới 18 tuổi,số ít trên đó cũng được hai người mà thôi.

Thành công sao chép toàn bộ rồi dùng email nặc danh gửi chứng cứ cho toà án và cục cảnh sát.Tang vật,chứng cứ đầy đủ Lưu Nhị có trăm cái miệng cũng không cải được câu nào,mãi đến khi ra trước vành móng ngựa nhận phát quyết của toà án gã vẫn không hiểu nổi.

Vì cái gì họ lại bắt mình,rõ ràng gã đã che giấu kĩ càng như vậy, tất cả nhân viên bao gồm cả người nhà không một ai biết được sự tồn tại của những thứ đồi trụy này.

Là kẻ nào? rốt cuộc là kẻ nào muốn ra tay hãm hại lão vậy.

Mễ Lạc Tranh ngồi ở nhà xem phát sóng trực tiết mà mỉm cười hài lòng ,ngay khi toàn án tuyên phạt và chứng kiến cảnh lão ta bị toàn bộ dân mạng,bao ghồm quan chức nhà nước ghét cay ghét đắng.Ra khỏi toà còn bị tạt máu giả, ném vỏ trái cây lên người ,chịu đủ xỉ nhục của toàn bộ con dân trung hoa .

Lúc này cái cảm giác thù hận,nghẹn khuất nơi đầu tim trước nay cũng theo lí tan biến.

_____________

Tròn ba năm kể từ ngày y bị tai nạn máy bay tới nay,trong khoảng thời gian đó Phó Thừa Phi được cậu "vô tình" nhắc nhở thành công thoát khỏi tử thần.Giai đoạn đầu của Ung thư phổi mất hơn một năm để điều trị và dưỡng bệnh,lúc đó cậu vừa mới vào năm nhất đại học.Thừa Phong vẫn chưa gặp tai nạn,đến khi ông khoẻ hẳn lại bắt buộc phải thay thế con trai tái xuất thương trường lần nữa,một lần thay thế lại tròn trĩnh ba năm.

Bước sang ngày 25 tháng tám của năm thứ tư thì kì tích xảy ra,trong lúc đi dạo vườn hoa Mễ Lạc Tranh sơ ý vấp té khiến Phó Thừa Phong hoảng hốt,quên mất việc bản thân đang ngồi xe lăn.Theo phản xạ mà đứng lên chạy về phía cậu, vừa được hai bước thì đột nhiên dừng lại.Cặp mắt mở to,tay xiết thành quyền,ngạc nhiên đến không thể tin nổi,Mễ Lạc Tranh ngồi trên bãi cỏ thì vui đến phát khóc,hai tay bụm chặt lấy miệng nước mắt không ngừng tuôn.

Kể từ ngày hôm đó Phó Thừa Phong liền đá bay chiếc xe lăn sang một góc,bất chấp đau mỏi mà chống nạng đi bộ.Lần đầu rất ngắn chỉ tầm 3-5 mét đường,lần thứ hai cũng thế,nhưng sang tới 4-5-6 hoặc thậm chí là lần thứ 100,có sao họ cũng không bỏ cuộc.

Người xưa có câu "Khổ tận cam lai; qua đại nạn ắt có hậu phúc" Kết qủa đạt như ý nguyện,họ thực sự thành công rồi.

________

Vào một buổi tối nên thơ của tháng bảy năm 2026, CEO tập đoàn Vạn Ưng ở trên đài truyền hình trực tiếp quốc gia chính thức công bố "kết hôn với bạn trai đồng giới" ,tin tức vừa ra lập tức oang tạc tất cả mạng xã hội,làm tê liệt mảng tìm kiếm và hotsearch weibo,no1 với chữ bạo đỏ thẩm hơn 70tr lượt truy cập trong chưa đầy một giờ,bấy nhiêu cũng đủ hiểu, địa vị và sự quan tâm của mọi người đối với Phó Thừa Phong khủng bố tới mức nào,còn hơn cả nam ca sĩ lâu năm tuyên bố con con với bạn gái đứng đầu trong tứ đại ca thần của Trung Quốc kia.

Qua chiều hôm sau hai người được mời đi dự tiệc thôi nôi của con gái Lưu Chương,bạn gái là hoa khôi cùng trường đại học với họ.Thật ra cậu chàng đã để ý người ta trước,lên kế hoạch chinh phục vô cùng tỉ mỉ,nhưng ngặt nổi tặng hoa được hai hôm thì cô nàng phũ phàng nói "Trừ phi bây giờ anh thay đổi thành trai tốt thì tôi sẽ suy nghĩ lại" .

Trả lời như vậy chứng tỏ cô cũng có ý với hắn,bằng không chửi thẳng là ok rồi.

Lưu Chương vì câu nói ấy mà quay ngoắt 360°,như lột xác thành người khác vậy,trừ bỏ cái tật quen miệng uống bia rượu khó bỏ ra thì còn lại đều đã sữa.Có uống nhưng không qúa nhiều như lúc trước,biết đúng lúc biết điểm dừng và quan trọng nhất là biết chừng mực.

Gia cảnh hắn không xấu,có thể nói là khá giả cũng không ngoa ,ba mẹ kinh doanh một chuỗi siêu thị có tiếng khắp cả nước ,nhưng cũng vì công việc vô cùng bận rộn đâm ra từ nhỏ không gần con.Lưu Chương thiếu thốn tình thương đương tuổi phản nghịch vì muốn được ba mẹ chú ý mà làm trò vặt vảnh,ghây sự hút thuốc đánh nhau nhậu nhẹt mọi thứ đều nhúng chàm một chân.Dĩ nhiên là không dính dáng tới những thứ vạn kiếp bất phục rồi.

Lấy được hoa khôi về tay,đánh nhanh rút gọn,ngay khi tốt nghiệp liền làm con gái người ta mang bầu.Ba mẹ Lưu bấy giờ cũng đã hiểu được nổi khổ tâm của con,cố bằng mọi giá bù đắp lại những thiếu thốn năm xưa.

Người thân ruột thịt không giận nhau qúa một đêm,chỉ cần không phải lỗi lầm cực kì nghiêm trọng thì thành tâm hối cải sẽ trở lại như thường .

Con gái Lưu Chương có vẻ ngoài vô cùng đáng yêu,má hồng phấn nộn như bánh bao.Vừa trắng lại mềm hệt như bánh trôi nước vậy,hôm nay lại được ba mẹ cố tình ăn diện một phen lại đáng yêu ghấp bội phần,váy công chúa màu hồng bồng bềnh xinh xắn,Mễ Lạc Tranh càng ngắm càng yêu bèn lấy từ trong túi chỗ Phó Thừa Phong ra một cái hộp vuông nhung đen nhỏ bằng lòng bàn tay.

Chưa kịp mở ra thì Lưu Chương chợt lên tiếng trêu ghẹo "Lão đại à,hộp qùa của anh nhìn giống hộp Rolex năm đó ghê."

"Cậu còn dám nói à?" Mễ Lạc Tranh phì cười,giả vờ lườm hắn một cái ,động tác mở hộp trên tay vẫn tiếp tục như cũ.

"Hahaha" xung quanh lập tức vang lên tiếng cười ,đám bạn bang hội ngày xưa trêu ghẹo nhìn nhau nói.Một chiếc khoá trường mệnh hình mặt heo bằng bạc nguyên chất,nó được điêu khắc tinh xảo sống động y như thật .

Dưới ánh chiều tà của hoàng hôn ven biển,mọi người đang say xưa đắm chìm sau những điệu nhạc du dương,từng khoả đèn treo dây đua nhau phát sáng .Tất cả khách mời cùng nhau lên du thuyền ra biển chơi, kịp nuốt xuống bóng dáng bờ biển nhỏ bé kia.Đang lúc vui vẻ nên cậu chẳng biết y lấy bó hoa ở đâu ra nữa,tới trước mặt cậu trịnh trọng qùy xuống cầu hôn trước sự chứng kiến của đông đảo bạn bè.

....

Vẫn là ngày 25 tháng 8 năm 2026,Mễ Lạc Tranh khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ thêu hoa văn phong cách truyền thống ,tóc mái chải gọn để lộ vầng trán no đủ và xườn mặt tinh xảo.Một tay khoác lấy khủy tay ba Cung,chờ đến khi nhạc mở thì dắt con trai vào giao cho anh chồng ở phía đội diện.

Phó Thừa Phong cũng mặc cho mình bộ hỷ phục truyền thống màu đỏ,không gian hội sở đươc trang trí theo kiểu vương tôn qúy tộc thời xưa,hai bên bày biện đủ loại tạo thành con đường hoa màu xắc tươi sáng xinh đẹp.

"Thừa Phong....nay ta giao tiểu Vũ lại cho con,phải hứa rằng bất kể giàu nghèo hay bệnh tật ốm đau đều không được bỏ nhau nhé" ba Cung nhìn anh cười cười hỏi.

Phó Thừa Phong giờ phút này trong mắt toàn là hình bóng đối phương,ai nói gì cũng ghật đầu lia lịa.Nhận lấy ái nhân từ tay ba vợ,nhẹ nhàng cẩn thận như nâng niu trân bảo hiếm có.

Lần nữa đọc lời tuyên thệ cùng nhau sánh đôi,dưới ánh nhìn chúc phúc của mọi người cả hai trao nhẫn cho nhau,Mễ Lạc Tranh hạnh phúc mỉm cưỡi bỏ qua lễ nghi phong tục mà choàng hai tay qua cổ y.Kéo mạnh một cái ,mạnh bao hôn lên môi y,Phó Thừa Phong rất mau phản ứng lại.Và thế là hai người trao nhau những nụ hôn đắm đuối trong tiếng hò hét cổ vũ của tất cả mọi người.

Mãi đến khi hết dưỡng khí mới lưu luyến tách ra,cậu ngẫng đầu si mê nhìn y,đáy mắt Phó Thừa Phong đong đầy ý cười mà đáp trả, cứ thế nhìn nhau thật lâu.Hai bàn tay nắm mười ngón đan xen,hơi ấm truyền qua cảm giác mềm mại khiến họ không muốn buông tay.

"Gặp được em là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.Dù là tuổi thơ hay qúa khứ,hiện tại hay tương lai ,với anh mà nói em luôn là may mắn bé nhỏ mà tạo hoá trao cho,cưới được em anh thật sự vô cùng mãn nguyện.Cảm ơn vì đã đến... cậu bé cá gỗ của anh"

"Anh biết không,kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh thì em đã thích anh rồi.Một lần thích lại đổi mười mấy năm thời gian,gặp ai em cũng không vừa ý duy chỉ có anh lại làm tim em rung động.Em biết có lẽ em không là hoàn hảo nhất,cũng không phải là người duy nhất yêu thương anh.Nhưng em muốn anh hiểu rõ một điều rằng....Phó Thừa Phong em đến với thế giới này là vì anh"

[HOÀN]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi