XUYÊN NHANH CÔNG LƯỢC

Thích khách bị Mễ Lạc Tranh dùng toàn bộ gia sản tiết kiệm trước nay thành công đuổi đi,khoan hãy nói cậu đã nghèo còn phung phí,chẳng phải Ngoại công nói sáng ngày mai sẽ tới Hàn phủ hay sao? như vậy chắc sẽ đem theo không ít bạc a,còn sợ dư dả dài dài ấy chứ...

Nghĩ tới tương lai sán lạn sau này Mễ Lạc Tranh vui đến khó ngủ,trực tiếp nằm im thông qua hệ thống xem vài bộ phim truyền hình.

....

Người Hàn phủ nào biết khắc tinh sắp tới nhà,sáng hôm sau Hàn Mẫn Nguyệt liền sai nha hoàn Sen nhi cùng hai bà tử tới tìm Mễ Lạc Tranh.

"Hàn Nhạc Y tên tạp chủng nhà ngươi còn không mau tới sảnh đường xin lỗi đại tiểu thư"

Mễ Lạc Tranh buông đũa xuống khoé môi khẽ nhếch ,giọng nói bén nhọn thật nha,qủa không hổ danh chủ nào tớ nấy một lũ bại hoại toàn thân toát ra mùi hôi kinh tởm vô cùng.Tầm mắt cậu dừng trên gương mặt hung thần ác sát của hai bà tử một lúc,rồi lại quay về phía Sen nhi khách khí hỏi "Chẳng hay muội muội tới tìm ta là có chuyện gì nha?"

Sen nhi thấy vị đại thiếu gia này hôm nay rất khác,nào còn dáng vẻ nhút nhát tự ti như trước kia nữa,lập tức có chút không quen ngay sau đó liền hếch mặt "Hàn Nhạc Y người ngay thẳng không nói lời nhập nhằng,đại tiểu thư và nhị thiếu gia vì danh tiếng của ngươi mà khó bàn chuyện hôn sự,phu nhân tính tình thiện lương yêu ngươi con ruột vậy mà ngươi báo đáp người thế nào chứ?"

Tần thị là người lương thiện? vậy heo mẹ cũng biết leo cây a,mụ già độc phụ xà kiếp này trong lòng hận cậu sao không chết quách đi cho rồi chứ yêu thương ở đâu ra? chẳng lẽ nha hoàn bên cạnh bọn họ đều là lũ không có đầu óc như vậy sao? Còn ảnh hưởng chung thân cái khỉ gió gì chứ? không phải là do ba mẫu tử các ngươi tự biên tự tác à? ta đã làm cái gì đâu,rõ ràng là bị vu oan gia hoạ a.

Mễ Lạc Tranh trong lòng cười lạnh,ra vẻ ngây thơ khó hiểu hỏi "Sen nhi cô nương...rõ...rõ ràng ta hằng ngày chỉ ở trong phủ nha,số lần ra ngoài còn chưa đầy mười ngón...sao..sao có thể a?"

Sen nhi nghẹn họng, vậy mà lại không tiếp lời được, lập tức trừng mắt "Ngươi bớt tỏ vẻ vô tội đi,bản thân ngươi tồn tại đã làm người khác khó chịu rồi,huống chi danh tiếng nát như vậy làm đại tiểu thư thân thể khó chịu,đầu năm sau chính là thời điểm nghị thân của đại tiểu thư,danh tiếng ngươi ảnh hưởng đến người như vậy còn không mau nhận sai!"

Mễ Lạc Tranh tỏ vẻ oan ức,khoé mắt đỏ hoe như có thể khóc bất cứ lúc nào "Ta không có mà...ta thật sự...thật sự không có làm gì cả...ta bị oan mà..."

Sen nhi bị lời nói của cậu chọc cho nổi đoá,bình thường bắt chẹt đều im lặng chịu trận mà,sao hôm nay lại lắm điều thế nhỉ? rõ ràng là lỗi của mình lại đỗ trách nhiệm lên đầu người khác?

Cặp mắt hung ác trừng Mễ Lạc Tranh,đã tới đây rồi nhất định phải làm cho ra lẽ,ngoắc tay với hai bà tử ở phía sau "Không chịu nhận tội tho đừng trách tại sao ta ác,các ngươi lên đi trói tiệu tiện nhân này lại rồi đem tới sảnh đường để lão gia và phu nhân sử lí"

Nàng ta lại không hay biết tiểu mai đã trốn ra ngoài từ bao giờ,Mễ Lạc Tranh đắc ý nghĩ thầm "chuyện bé xé to thì càng tốt nha".

Hai bà tử to khoẻ nghe lời nàng ta tiến lên hung hăng đè bả vai ép cậu qùy xuống mặt đất.Mễ Lạc Tranh "sợ hãi" nhắm chặt mắt quay mặt đi tựa hồ không dám đối mặt với bọn họ.

Sen nhi nhìn sườn mặt tinh sảo và làn da trắng nõn nà này lại sinh ra một cổ ghanh tị,nhân gian có câu độc nhất lòng dạ đàn bà cũng không hẳn là sai,tiểu tiện nhân này dựa vào cái gì mà lại có được dung nhan xinh đẹp như vậy chứ? nếu để đám người ngoài kia thấy được há chẳng phải sẽ chê cười đại tiểu thư và nhị thiếu gia hay sao?

"Ngươi có chịu nhận sai hay không?" nàng ta gằn giọng chất vấn

Mễ Lạc Tranh vẫn bày ra bộ dáng cương liệt,kiên quyết mím môi lắc đầu đáp.

"Ngươi...hay...hay lắm,một tiểu tiện nhân địa vị thấp hèn mà cũng dám làm mình làm mẫy với ta,hôm nay ta còn không dạy dỗ được ngươi thì trời đất không dung ,vả miệng nó thật mạnh cho ta."

Hai bà tử chia nhau một người ghì chặt người cậu,người còn lại tiến về phía trước xắn tay áo hùng hổ nói "Tiểu tiện nhân hôm nay bà đây sẽ cho ngươi nếm ngươi nếm mùi đau khổ"

Sen nhi cười tươi vui vẻ vì sắp được chứng kiến khuôn mặt xinh đẹp này bị tì vết,bà tử vung tay vả mạnh vào má Mễ Lạc Tranh khiến cậu hoa mắt,đầu óc choáng váng như say rượu vậy.

"Tiểu tiện nhận ngươi đi chết đi"

Giơ tay định đánh thêm lần nữa,nhưng còn chưa kịp chạm đến đã nghe thấy sau lưng vọng đến một tiếng quát giận dữ "Ta xem ai dám"

Đám người chen chúc quay đầu lại chỉ thấy bốn thiếu niên tuổi chừng 18 20 ,dáng người cao ráo, khôi ngô tuấn tú ngọc thụ lâm phong mặc tay ai cũng cầm một cây quạt khung gỗ,eo đeo ngọc bội cẩm thạch, mặc bạch y vải cẩm thêu hoạ tiết đằng vân đẹp mắt,tóc búi cao gọn bằng kim quan.Cả người toát ra khí thế thư hương thế gia,còn ai khác ngoài bốn biểu ca của Hàn Nhạc Y chứ,để ý kĩ sẽ thấy sau lưng họ là bóng dáng thở ghấp của nha hoàn tiểu mai.

Sắc mặt ai nấy đều xanh mét tới cực điểm, Sen nhi trông y phục của họ thầm than không song nhưng lại thấy lão gia và phu nhân đang lục tục chạy tới liền ghan lớn,hếch mặt nói "Ta dám đó thì sao? tên tiện tì này chết một ngàn lần còn không đủ"

Phu nhân xưa nay luôn ngầm ám chỉ nàng ức hiếp Hàn Nhạc Y,nay lại có cơ hội tốt chưa biết chừng sẽ ra tay dạy bọn họ một bài học luôn ấy chứ.

"Ngươi" người lớn nhất trong đám cau chặt mày cực kì tực giận trừng Sen nhi.

"Ta nói con tiện tì nhà ngươi câm miệng" Tần thị hồng hộc chạy tới to giọng gầm lên,sau đó lại quay về phía bốn người tỏ vẻ ôn hoà hối lỗi nói "Đã để Thái đô úy ,Tân võ trạng nguyên và hai vị công tử đây chê cười rồi,là Hàn phủ ta quản lí không nghiêm mong mọi người bỏ qua cho"

Đại biểu ca Từ Mộ kiêm chức thái đô úy kinh thành vừa nhược quán 20tuổi ,nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt và vị biểu đệ mặt mày tái nhợt,xa cách hơn mười năm kia ,đáy mắt chợt dâng lên lửa hận gằn giọng chất vấn "Hoá ra thương yêu chiều chuộng mà Tần di nương nói là như vậy sao,mặc cho người hầu ức hiếp đích tử là cách thương con của bà? Tần di nương đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt"

Tần thị nghe hắn nói mặt mày liền đen như đít chảo,bà ta đường đường là chính thê được quốc công gia hạ xính thành thân đàng hoàng,vậy mà đám người Phủ thái phó này bao năm vẫn bày ra vẻ cao thượng,không chấp nhận thân phận của bà ta,thật là đáng hận mà.

Bốn người vừa tới gồm có đại biểu ca Từ mộ đích tử độc tôn của đại bá Từ Viên,nhậm chức Thái Đô Uý từ năm 17 tuổi đến nay đã sắp tròn bốn năm,nhị biểu ca Từ Thành thứ tử của nhị bá Từ Viễn trên còn có đại tỷ Từ Như đã sớm gã ra ngoài,tỷ phu là thế tử của Bình An Hầu phủ rất có danh vọng.Năm nay 19 tuổi tân khoa Võ trạng nguyên được đích thân hoàng thượng thân phong,cũng là người duy nhất của gia tộc từ thưở sơ khai đến nay theo nghiệp võ.Hai người còn lại lần lượt là Từ Trạch và Từ Phục,đích,thứ tử của Tam bá Từ Bác Văn,vừa tròn 17 tuổi ,dự định sẽ tham gia thi hội năm nay,là thiếu niên có tương lai sáng lạn gia thế và ngoại hình đều cực phẩm,cả bốn huynh đệ đều nằm trong danh sách ứng tuyển của qúy nữ kinh thành,đáng lí ở tuổi này đã thành thân từ sớm nhưng được lòng Hoàng Đế lại có quan hệ rất tốt với gia gia nên thiên vị bọn họ,cho phép tự chọn hôn thê và thời gian thành thân.

Tần thị khẽ nhíu mày, bốn huynh đệ này đều là biểu ca của tiểu tiện nhân Hàn Nhạc Y,ai nấy đều có danh vọng trong kinh thành,là thiếu niên anh tuấn hiền tài trong mắt thế nhân.

Mà Thái phó lão gia tử xưa nay luôn được Hoàng Đế kính trọng,nếu sự việc này bị bọn họ đem ra tố giác trước mặt bệ hạ sợ rằng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến địa vị Hàn phủ trên quan trường,danh tiếng từ mẫu bao năm mà mụ ta vất vả ghầy dựng cũng sẽ bị hủy hoại mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi