XUYÊN NHANH: CỨU MẠNG! TẤT CẢ NAM CHỦ ĐỀU TAN VỠ



Edit by AShu ^_^.

______________
Tô Đường cười cợt nhã một phen, tuy rằng chỉ có một câu, lại có thể nói vẽ rồng điểm mắt, hoàn toàn không nghĩ kỹ năng lừa đảo của vật nhỏ lại cao như vậy, trực tiếp tin lời nàng nói, giá trị hắc hóa một đường ngã xuống 10%, cuối cùng còn ngây ngốc mà cười nhìn nàng.

Tô Đường thật cũng có hơi say say, nhưng còn chưa tới nỗi bất tỉnh nhân sự, lúc trước ở tinh cầu chủ thượng nàng có ngả bài, bộ dáng lạnh nhạt kia, tự nhiên có thể cảm giác được Tần Kiêu tức giận, cũng bởi vậy, nàng vẫn luôn nghĩ như thế nào để cứu lại.

Nhưng mà cũng may nàng đã quen nói chuyện tình yêu hai đời, tuy rằng hầu như đều là nhân sinh như diễn, toàn dựa vào kỹ thuật diễn, nhưng kỹ thuật diễn kiểu này, diễn diễn cũng có thể bị giả đánh tráo.

Tần Kiêu vô cùng cao hứng hầu hạ người ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, vẫn là một ngày thật tốt đẹp.

Tiểu bạch kiểm thì như thế nào, người khác còn chưa tìm được một tiểu kim chủ như thế này đâu!
Tô Đường ngủ một đêm ngày hôm sau đương nhiên tỉnh táo hẳn lên, sau đó lại một lần nữa mang theo Tần Kiêu tiến vào thế giới ngầm, bất kỳ người nào nàng cũng có thể nói chuyện vài câu, điển hình là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, mấy ngày nay liền nói chuyện hết tất cả mọi người ở thế giới ngầm.

Miệng lưỡi của nàng mấy ngày nay Tần Kiêu nhìn mà kinh ngạc, "Năng lực này của em là từ đâu ra vậy?"
Hắn chỉ thuận miệng nói một câu, Tô Đường lại giương giương tự đắc mà cười, không chút để ý nói: "Miệng không ngọt là sẽ bị đánh, thời gian qua lâu rồi, thời điểm đổ máu anh cũng phải nở nụ cười."

Nói một câu phi thường vân đạm phong khinh, nhưng lại làm tâm Tần Kiêu đều muốn nhói đau, hắn thậm chí không dám nghĩ lại, lúc trước vật nhỏ rốt cuộc gặp phải tình huống như thế nào, là ai, tạo bi kịch này cho nàng, nàng vốn nên cao cao tại thượng, nên là tiểu công chúa được nâng như trứng hứng như hoa.

"Hảo." Tô Đường đánh gãy trí tưởng tượng của hắn, "Em cảm thấy hiện tại có mấy người tương đối khả nghi, muốn bớt chút thời gian để điều tra một chút.

Tỷ như người đứng gác cửa A Tam, hắn hầu như mỗi ngày đều tiếp xúc với nhiều người.

Còn có người mù kia, cho em cảm giác cứ quái quái, còn có....."
Mấy người mà nàng nói, Tần Kiêu đều nghiêm túc nhớ kỹ.

Quả nhiên, cuối cùng thật đúng là tra được một số điểm có ích.

Tỷ như người đứng gác cổng A Tam, tuy là người sống sót của tinh cầu Addis, nhưng hắn chạy trốn cùng vợ.

Tinh cầu Tắc La phần lớn những người bỏ mạng là kẻ liều mạng, còn lại cũng đều là những người dân nghèo khổ, cho nên mặc kệ là chữa bệnh hay dạy học cũng đều khó mà có được, vì thế khi vợ hắn cư trú ở chủ tinh cầu và bị bệnh, hắn mới bí quá hóa liều.

Còn những người còn lại, thì càng đơn giản hơn, chính là muốn kiếm tiền.

Tô Đường ngay từ đầu sợ để sót, vì thế còn cố ý ẩn nhẫn một tháng, cho đến khi xác định không có gian tế, lúc này mới ngả bài với thuyền trưởng hải tặc tinh tế.

Khi Tô Đường đến gặp mặt mình, Lâm Cách Nhĩ phi thường kinh ngạc.

Lâm Cách Nhĩ là một nam tử gần 100 tuổi, ngay cằm có một bộ râu quai nón, thể trạng thì to lớn cường tráng, trên mặt thì vẫn mang theo một nụ cười sang sảng, hoàn toàn nhìn không ra hắn là một thuyền trưởng của một băng nhóm hải tặc.

"Cô, là Tô Diệp sao?" Lâm Cách Nhĩ ngạc nhiên há miệng thật to.

Tiểu công chúa chính là một tiểu dẫn đường yếu ớt, nhưng tưởng tượng trong một tháng này, nàng thường thường chạy tới thi đấu vật lộn với người khác.

Mà vài trận vật lộn đó đều khiến hắn thật kinh hãi, tim đập thình thịch mà muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, "Cô quả thực quá hồ nháo!"
Tô Đường gỡ lớp ngụy trang ra, đĩnh đạc đứng trước mặt hắn, mỉm cười nói: "Lâm Cách Nhĩ thượng tướng."
Edit by AShu
Đúng vậy, Lâm Cách Nhĩ chính là thượng tướng của tinh cầu Addis, ngay cả những hải tặc tinh tế kia, phần lớn cũng đều là binh lính lúc trước của hắn.


Tinh cầu Addis bị chiếm đánh, thượng tướng biến thành hải tặc, thật là buồn cười.

Như gặp được cố nhân, cảm xúc trong lòng dần dần tăng lên, vánh mắt liền hồng hồng, hắn lập tức quỳ hai gối xuống đất, bái lễ cung kính với nàng, "Lâm Cách Nhĩ cứu giá chậm trễ, thỉnh tiểu công chúa trừng phạt."
Tô Đường nâng người đứng dậy, thuận tiện giới thiệu Tần Kiêu, sau đó ánh mắt của Lâm Cách Nhĩ liền thay đổi.

Tiểu công chúa mới được vài tuổi, nam nhân thúi đáng chết này lại cũng chỉ mới vài tuổi! Lúc trước hắn cư nhiên để hai người ngủ chung một phòng, hiện tại nhớ lại, đều hận không thể đánh chết chính mình lúc đó.

"Tinh cầu Addis tuy rằng bị hủy hoại, nhưng công chúa điện hạ của chúng ta không phải người nào cũng đụng chạm được." Ánh mắt hắn sắc bén nhìn Tần Kiêu, "Tần nguyên soái có thể trở về được rồi."
Tần Kiêu bị khiêu khích, cong môi, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, "Thật xin lỗi, tôi làm không được."
Mắt thấy chiến tranh chuẩn bị nổ ra, Tô Đường liền đau đầu mà chạy ra can ngăn, "Hiện tại không phải là thời điểm để nói vấn đề này, bây giờ chúng ta cần giải quyết chuyện quan trọng hơn." Nói xong, nàng bèn đưa một số tài liệu mà nàng tra được mấy ngày nay, "Ông xem phần tài liệu này trước đi."
Lâm Cách Nhĩ cảnh giác mà nhìn chằm chằm Tần Kiêu, nghĩ nghĩ, sau đó kéo tiểu công chúa về phía mình, lúc này mới bắt đầu xem tư liệu.

Vừa xem xong, sắc mặt liền đại biến, "Bọn họ cư nhiên! Bọn họ làm sao dám!"
Tô Đường thở dài, "Hiện tại không nên xử trí bọn họ, bọn họ vẫn còn hữu dụng.

Tôi chỉ muốn hỏi thượng tướng một chút, Addis bị hủy diệt, rốt cuộc là do nguyên nhân gì?"
Lâm Cách Nhĩ nhìn nàng, thật lâu mới thống khổ nhắm mắt, "Người mang báu vật, lại không thể tự bảo vệ mình.

Tiểu công chúa hẳn đã biết máu của mình khác biệt với những người khác.Nghe đồn, bất kỳ ai trải qua một đêm mặn nồng với công chúa hoàng thất Addis, có thể chữa khỏi được bệnh tật."
Tô Đường hít một hơi, "Chuyện này cũng quá huyền huyễn đi? Thực sự có tác dụng như vậy sao?"
Lâm Cách Nhĩ trào phúng cười, "Sao có thể, đó chỉ là một truyền thuyết, nếu đúng như vậy, hoàng thất Addis đã trở nên bất tử rồi.

Đáng tiếc, luôn có người tin tin đồn đó."
Tần Kiêu nghe cuộc nói chuyện, cuối cùng cau mày.

Hắn nhớ lúc trước Tô Đường muốn lưu lại những gian tế, lúc này tức khắc liền bừng tỉnh, nàng là muốn đem chính mình làm mồi nhử! Cũng chỉ có như vậy, mới có thể lôi người đứng sau âm mưu này!
"Tô Diệp!"
Tô Đường khó hiểu nhìn Tần Kiêu, "Anh làm sao vậy!"
"Em có phải định đem chính mình làm mồi nhử hay không." Tần Kiêu chắc chắn nói, trên khuôn mặt lạnh lùng lại lộ rõ sự bất an.

Hắn thực sự sợ hãi, sợ chính mình không bảo hộ được nàng, càng sợ hãi trong tương lai của chính mình, không có sự hiện diện của nàng.


Nghĩ đến việc đó, tim hắn đập thật mạnh thình thịch khiến hắn không thể hô hấp được.

Nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn không ngăn cản được nàng, bởi vì một câu nói của nàng.

Nàng nói: "Tần Kiêu, em tin tưởng anh."
Chỉ với một câu tin tưởng, ý nghĩa hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Cuối cùng, tin tức về nàng công chúa của hoàng thất tinh cầu Addis bị lộ ra ngoài, Lâm Cách Nhĩ vì bảo hộ an toàn của công chúa, lựa chọn rút lui.

Chỉ là trên đường rút lui, bị người tập kích bất ngờ, cuối cùng công chúa bị lạc, Lâm Cách Nhĩ cũng thiếu chút nữa bị đánh lui.

Mặt ngoài Lâm Cách Nhĩ bị thương nên chạy trốn, Tô Hoặc lại âm thầm liên hệ, một vị công chúa khác của tinh cầu Addis.

Trời mới biết khi hắn biết có hai vị tiểu công chúa còn sống sót, tâm tình có bao nhiêu kích động.

Bên kia Tô Hoặc được Tô Đường gửi một danh sách, những người trên danh sách đó không phú cũng quý, cơ hồ đều chịu ân huệ của Tô Đường, tỷ như 40 vị lúc trước ở Viện Hộ Lý được nàng cứu kia.

Có những người này trợ lực, lật đổ nhóm người chấp chính đảng âm hiểm xảo trá kia, liền sẽ dễ dàng hơn một chút.

Nói về Tô Đường, một đường này của nàng, thật ra không hề bị ngược đãi, ngược lại còn phá lệ chu đáo.

"Tô tiểu thư, mạo muội thỉnh ngài tới đây, hy vọng ngài tha thứ cho sự thất lễ của tôi."
Tô Đường nhìn vị trước mắt nho nhã lễ độ, là một nam tử có vài phần thân sĩ quý tộc, cười nhạo nói: "Nếu tôi không tha thứ thì sao?"
(tấu chương xong)
_____________________
Edit by AShu ^_^..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi