XUYÊN NHANH: HÃY GỌI TÔI LÀ ẢNH ĐẾ!

Thân thể nhẹ nhàng đáp xuống đất, Lăng Tiêu đi về phía trước vài bước liền đứng yên, hắn dừng lại một chút, gọi hệ thống: "hệ thống ngươi tìm hiểu xem nơi này là nơi nào?"

"Hệ thống, hệ thống?"

Liên tiếp gọi vài tiếng mà không có ai trả lời hắn, Lăng Tiêu nhíu mày, chẳng lẽ mất tín hiệu rồi?

Nghĩ nghĩ, Lăng Tiêu liền lấy một viên dạ minh châu từ trong không gian ra, ngay lập tức, một viên ngọc trắng sáng trống rỗng hiện ra trên bàn tay của hắn.

Ánh sáng tràn tới, lúc này Lăng Tiêu mới thấy rõ được rằng là mình đang ở trong hang động, theo con đường nhỏ đi ra, Lăng Tiêu vẫn không ngừng tìm kiếm xung quanh, theo định luật của tiểu thuyết, nhân vật nam chủ như hắn chắc chắn có thể tìm được nhân vật chính, nhân vật chính sẽ ở cùng với đám nam chủ và nam phụ -> sẽ có pháo hôi->hắn sẽ tìm được Bắc Thanh Vân.

Há há, trong lúc nhất thời, Lăng Tiêu bỗng cảm thấy bản thân mình cũng thật thông minh.

Cúi đầu xuống nhìn lại bản thân, Lăng Tiêu thấy không đúng lắm, hắn đành cầm dao tạo cho mình vài vết thương giống như bị gấu cào, khoé miệng có vài vết máu chảy.

Nếu có hệ thống ở đây mà thấy cảnh này thì chắc chắn nó không khỏi rùng mình, người đối với bản thân tàn nhẫn như thế, vậy thì đối với kẻ khác sẽ thể nào a?

Đã vậy Lăng Thiếu còn có thể không chớp mắt mà cầm lấy dao cắt sâu vào cánh tay của mình, nó bái phục.

Đợi khi thu xếp xong rồi Lăng Tiêu mới hài lòng đi tiếp về phía trước, đi được một lúc thì thấy có ánh sán trước hắn liền cất viên dạ minh châu đi, làm bộ bị thương mà đi tới.

Không ngoài dự đoán, người cầm ngọn đèn kia chính là Bắc Thanh Vân, nhưng mà lạ ở chỗ hắn chỉ đi ó một mình.

Nam chính, nam chủ đâu hết rồi?

Đưa tay lên chạm vào ngực, Lăng Tiêu lảo đảo đi lên vài trước, hắn vừa bước ra đối mặt hắn là thanh kiếm Sương Huyền của Bắc Thanh Vân.

"Là ai?" Giọng nói trầm thấp vang lên.

"Là ngươi?" Lăng Tiêu như thể nhìn rõ người trước mặt, nhíu mày nói.

m thanh này..Bắc Thanh Vân hơi nhíu mày, hắn thu hồi kiếm lại, lại nhìn thấy thân ảnh đỏ rực kia ngập mùi máu tươi, hắn sửng sốt một chút, miệng mấp máy không nói lên lời.

"Ngươi.."

"Thế nào? Thấy ta còn sống ngươi không vui?"

"Không phải.." Như nhận ra hành động của mình không đúng, Bắc Thanh Vân đi tới dìu lấy Lăng Tiêu, Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không ngăn cản.

Hắn có thể nhận ra được từ trong mắt Bắc Thanh Vân vài tia áy náy, nga, cũng phải, y vì cứu mạng hắn mà bị thương như thế này, không áy náy mới là lạ.

Nhưng nghĩ tới tăng được mỗi hai mươi độ hảo cảm, đáy mắt Lăng Tiêu tối đi vài phần, tay y vẫn đang vân vê viên linh đan mãi không uống vào.

"Ngươi sợ có độc?" Bắc Thanh Vân nhìn y, cũng không có ý định khuyên y uống, thấy y rũ mi mắt xuống hắn mới nói thêm: "nếu không muốn có thể không uống..ta từ trước tới nay đều hạ độc người" câu cuối Bắc Thanh Vân nói thập phần chắc chắn.

Lăng Tiêu nâng mắt nhìn hắn, nhếch miệng cười: "bản công tử từ trước tới nay đều không sợ người ta hạ độc" có muốn hạ thì cũng không hạ được hắn, chỉ sợ người chưa kịp động thủ đã không có mạng để hạ độc rồi.

Nói xong, Lăng Tiêu không chút do dự mà cho viên linh đan vào miệng, đợi một lúc sau không gian bỗng lại biến hoá kỳ lạ, vốn là một cái hang động trống không bỗng nổi lên gió tuyết, linh hồn như bị thu nhỏ lại tràn vào một khối thân thể.

Lăng Tiêu bị biến hoá này làm cho ngây người một lát, như nhận ra rằng có thứ gì không đúng, hắn muốn cúi đầu xuống nhìn thân thể mình, nhưng lại không thể điều khiển được, tuy rằng linh hồn của hắn bị vào trong thân thể, nhưng mà tất cả động tác, cảm xúc hắn đều không thể điều khiển được.

Lặng lẽ quan sát xung quanh, Lăng Tiêu mới nhận ra mình đang co ro ngồi trong một cái sơn động, trong sơn động lạnh giá, khắp nơi đều bị bao phủ bởi tuyết dày đặc, thân thể nhỏ tuổi của hắn chỉ có thể co ro ngồi một góc, quần áo rách nát tả tơi, cứ một lát lại run lên từng đợt.

Nước mắt trên mặt hắn cũng không tự chủ được mà rơi xuống bên dưới, Lăng Tiêu cảm thấy thân thể này đang run lên, trong lòng lại đan xen bao nhiêu cảm giác sợ hãi với cừu hận.

Bên ngoài không biết sáng hay tối, cũng không biết hắn ở đây bao lâu, Lăng Tiêu mới thấy có một thân ảnh lảo đảo bước vào, bạch y trắng, trên thân dính đầy máu tươi, tóc dài buông thả xuống, khuôn mặt mơ hồ không rõ.

"Tiên..tiên quân" thân thể này run lên, trong lòng lại kích động không nói lên lời, vui mừng vừa hiện lên, bỗng chốc lại như bị rơi xuống đáy vực.

"Tiên.."

Nhìn thấy cây kiếm kia đang gần sát mặt mình, trong lòng Lăng Tiêu bỗng thấy thất vọng nhưng nhiều hơn lại cảm thấy giải thoát, cảm giác này thật kỳ quái, nhưng Lăng Tiêu vẫn là cảm nhận được từ khối thân thể này.

Cứ nghĩ kiếm sắp đâm tới mình thì bỗng nhiên được buông xuống, Lăng Tiêu mở mắt ra, lúc này y mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Là Bắc Thanh Vân?

Nếu hắn hiện tại bị nhốt trong thân thể này..vậy thì có lẽ y cũng ở đi?

"Ngươi không phải yêu quái? Sao ngươi lại ở đây được?"

Lăng Tiêu nuốt nước miếng một cái, giọng điệu lắp bắp: "tiên, tiên quân, ta.."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi