XUYÊN NHANH: HÃY GỌI TÔI LÀ ẢNH ĐẾ!

Có vài loại người chính là như vậy, luôn thích tìm quả hồng mềm để bóp, giống như lúc trước hắn dựa vào thiết lập của nguyên chủ để làm nhiệm vụ, không cần biết hắn đã trả giá bao nhiêu, đã từng giúp cô ta cái gì, nhưng khi ấy hắn nhu nhược, cho dù Hàn Thiên Băng làm gì thì cũng tỏ ra bao dung vô lượng, vậy nên cô ta mới càng được đà lấn tới, coi đó là lẽ đương nhiên.

Ngươi không phải là yêu ta sao? Ngươi nên vì ta trả giá, vì ta mà hi sinh mình, sau đó bỗng một ngày nhận ra người kia không còn vì mình làm việc nữa, trong lòng tự dưng nảy sinh ra oán trách, nói hắn lừa đảo, nói hắn không xứng đáng để yêu cô ta, Hàn Thiên Băng chính là kiểu người như vậy.

Rõ ràng bản thân mình không thích người ta, lại hưởng thụ người ta trả giá hết thảy, oán trách người ta không trung trinh với mình.

Lăng Tiêu cười nhạo một tiếng, lạnh lùng mà nhìn vẻ mặt hoảng sợ cùng với oán hận từ bên trong con ngươi của Hàn Thiên Băng kia.

“Mày thả cô ấy ra!!”

Hàn Mạc Thần không biết là tới đây từ khi nào, vừa thấy cảnh này thì khuôn mặt tuấn tú đã trở lên trắng bạch không còn chút huyết sắc, sau đó vội vàng dùng dị năng mà công kích Lăng Tiêu.

Chỉ là lôi điện còn chưa tới gần y thì đã bị một thứ gì đó bắn ngược trở lại.

“C..cứu, c..cứu t..ôi, H..àn Mạ..c” Hàn Thiên Băng hoảng sợ, từ khi xuyên tới đây cô ta vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, bây giờ đã mất đi hệ thống và không gian linh tuyền, lúc này lại còn gặp phải hoàn cảnh như vậy, cô ta theo bản năng mà cầu xin người bên cạnh.

Trong lòng vừa hoang mang lo sợ, lại vừa oán hận Hàn Mạc Thần vô dụng, oán hận Lăng Tiêu sao lại có thể ra tay với cô ta, khi trước không nói là yêu cô hay sao?

Trong khoảnh khắc ấy, cô ta cảm thấy lòng tự trọng cùng tự tôn của mình đã bị huỷ hoại hết trong tay người đàn ông trước mắt này, nếu như cô ta có thể sống sót, cô ta thề là sẽ cho những người này trả giá gấp trăm ngàn lần.

Nhưng Hàn Thiên Băng không biết, sở dĩ không gian của cô ta biến mất chính là do hệ thống của cô ta làm, trong lúc đánh nhau với 6666 hệ thống hoang dại kia vì không đủ năng lượng lên đã cuốn sạch không gian của cô ta để dùng, quy chung là tự làm tự chịu, cô ta lấy đâu tư cách để oán trách người khác?

Nhìn Hàn Thiên Băng dần dần thoi thóp, Lăng Tiêu không chút do dự mà kết liễu cô ta, ai ngờ vào lúc này, tiếng còi báo động lại vang lên khắp căn cứ, bầu trời đen nghịt, phía trên có rất nhiều con vật lạ bay về phía tới đây.

Mày hơi nhíu lại, Lăng Tiêu liếc nhìn Hàn Thiên Băng một cái rồi mới thả tay ra, cũng mặc kệ cô ta đang thở hổn hển dưới đất, Lăng Tiêu liền đi ra bên ngoài.

Lúc này bên dưới đã tụ tập không biết bao nhiêu người, có cả dị năng giả lẫn người thường, người thường không có dị năng chỉ có thể cầm xẻng và cuốc ra đánh, nhưng hiển nhiên cũng chỉ có thể làm thức ăn vào miệng cho tang thi.

Những người khác tình trạng cũng không khác hơn là bao, khi trước tang thi biến dị bình thường bọn họ đã khó giết rồi, bây giờ lại có thể bay, bọn chúng không khác gì hổ mọc thêm cánh, thoáng chốc, đội ngũ ở đây đã chết gần một nửa số người.

Lăng Tiêu im lặng trong chốc lát, hắn buông súng xuống, trên tay không biết từ khi nào xuất hiện vài lá bùa, sau đó nó nhắm thẳng vào đám tang thi mà bay đến, Lăng Tiêu bắt đầu niệm chú.

Tang thi không biết vì sao lại bỏ đi hết, đám người trong căn cứ mới mệt mỏi mà ngồi bệt xuống đất.

Nhưng mà lúc này lại có một tiếng hét bén nhọn vang lên, thu hút sự chú ý của không ít người.

Hàn Thiên Băng nhặt lấy lá bùa vàng ở dưới đất giơ lên cao, tay chỉ thẳng vào mặt Lăng Tiêu: “là hắn! Là hắn dẫn tang thi tới, tôi vừa thấy hắn dùng thứ này điều khiển tang thi!”

Nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của Lăng Tiêu, Hàn Thiên Băng đắc ý nói thêm: “chính hắn là người điều khiển tang thi tới, mọi người còn có thể bỏ qua cho hắn?!”

Hiện giờ tất cả ánh mắt hoài nghi với phẫn nộ đều đổ dồn vào hai người, nhưng Lăng Tiêu vẫn bình thản mà xem Hàn Thiên Băng múa máy chân tay, một chút hoảng sợ cũng không có, lại giống như dù có chuyện gì xảy ra đều chẳng liên quan tới mình.

Ở đây có người nghi hoặc, cũng có người tin tưởng, bởi vì dạo gần đây thanh danh của Hàn Thiên Băng quá kém, hơn nữa việc Hàn Thiên Băng muốn giết Lăng Tiêu phàm là người ở trong căn cứ thì ai cũng biết, nhưng mà tang thi đang yên đang lành tự dưng bỏ đi cũng rất quỷ dị.

Chưa đợi người khác lên tiếng, một dáng người nhỏ nhắn đã đứng trước mặt Lăng Tiêu, Lam Tuyết Y quay lưng về phía hắn mà nói với Hàn Thiên Băng: “cô ngậm máu phun người!! Cô có bằng chứng gì nói tang thi tới đây là do anh ấy sai khiến?! Chúng ta lấy bằng chứng ra để nói chuyện!!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi