XUYÊN NHANH: HÃY GỌI TÔI LÀ ẢNH ĐẾ!

Chỉ là vừa chạy thêm được vài bước thì Lăng Tiêu bỗng nhiên dừng lại, y ngẩn người ra, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.

“Tiểu Bạch?” Huyền Ngọc tới cạnh y nghi hoặc nhíu mày.

Nhìn theo tầm mắt của Lăng Tiêu, vẻ mặt Huyền Ngọc bỗng trở lên lạnh lùng.

Không nói một lời, hắn liền đưa tay ôm lấy hắn, sau đó bay lên cao mà đối diện với đám người mặc y phục trắng cùng với hàng vạn binh mã, tiên khí phiêu diêu đang đi tới kia.

Huyền Ngọc lạnh nhạt nhìn bọn hắn, giọng điệu hững hờ: “ta còn chưa tìm đến mà các ngươi đã tự mình xông đến cửa”

“Yêu thú! Bọn ta tới đây để kết liễu ngươi!!!” Một vị tiên tử trong đám người phẫn nộ lên tiếng.

Huyền Ngọc không nhìn hắn, từ đầu tới cuối, ánh mắt của y vẫn nhìn theo nam tử tuấn lãng có mái tóc trắng bạc đứng phía trước đám người, vẻ mặt nam nhân có vài phần ôn hoà, ánh mắt của hắn nhìn Huyền Ngọc có vài phần thương hại cùng đau lòng: “Ngọc Nhi, ngươi không nên dẫm vào con đường này..”

Huyền Ngọc chính là con hung thú mà hắn nuôi từ nhỏ, cùng hắn chinh chiến suốt ba trăm năm trời, bây giờ lại thấy y đi sai đường như vậy, ánh mắt tiên đế nhìn hắn không khỏi mang theo vài phần thương hại.

Huyền Ngọc nhìn hắn, y cười nhạo một tiếng: “ta bước vào con đường này không phải do ngươi ban tặng hay sao? Ngươi lấy tư cách gì mà thương hại ta? Còn không phải do ngươi năm đó lừa gạt ta đi vào phong ấn, nhốt ta ở bên trong gần một vạn năm?”

“Hiện tại ngươi còn mặt mũi đứng đây khuyên nhủ, nói vài câu khiến ta quay đầu làm bờ? Kình Quân, ngươi càng ngày càng khiến ta ghê tởm”

Một người đứng bên cạnh Kình Quân không nhịn được nói:

“Hỗn xược!! Hung thú to gan, ngươi còn dám nhạo bán tiên đế!! Tiên đế làm vậy cũng chính là lo nghĩ cho sinh linh vạn vật, sớm biết ngươi có ngày hôm nay, khi ấy tiên đế nên giết chết ngươi mới đúng!! Phong ấn ngươi vẫn là nhân từ!! Ba nghìn sáu trăm sáu mươi sáu sinh linh ở chốn Bồng Lai, hôm nay chúng ta thay họ giết ngươi đền mạng!!!”

Kình Quân nhấc tay ra hiệu cho người kia im lặng, sau đó vẫn dùng vẻ mặt ôn hoà mà nhìn Huyền Ngọc, hắn nói tiếp: “Ngọc Nhi, nể tình người đã từng theo ta hơn vạn năm, lần này nếu ngươi tự nguyện để bọn ta phong ấn ngươi lại, ta sẽ tha cho ngươi một mạng”

“Ngọc Nhi, ngươi đã sai quá nhiều rồi, không nên tiếp tục thêm sai lầm”

“Sai lầm?” Huyền Ngọc bật cười một tiếng, giọng điệu mang theo vài phần chế giễu: “ngươi nói ta sai? Là sai vì đã tin tưởng ngươi hay là sai vì ngày hôm đó không ra tay giết chết ngươi?”

“Ngọc Nhi à..” Kình Quân nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt nhìn Huyền Ngọc tràn đầy thương hại: “quay đầu làm bờ, không nên tạo nghiệt nữa”

“Tiên đế! Nói nhiều với hắn cũng vô ích! Hung thú gian xảo, chúng ta không nên lãng phí thời gian với hắn!!”

Kình Quân: “Ngọc Nhi à..”

“Ha, hay cho một đám tự xưng là thần tiên, ngay cả khả năng phân biệt trắng đen cũng không rõ, các ngươi nói ta giết ba nghìn sáu trăm sáu mươi sáu sinh linh ở chốn Bồng Lai..”

“Hừ, không phải sao? Còn không phải ngươi phóng Liệt Hoả ra thiêu chết bọn hắn”

Huyền Ngọc bật cười, y dùng ánh mắt chế giễu mà nhìn đám người vẫn luôn ra vẻ tiên phong đạo cốt, luôn vì chúng sinh mà lo nghĩ kia: “cả lục giới này đều nói ta dùng Liệt Hoả để thiêu chết bọn họ, vậy ta hỏi các ngươi, ai là người dẫn nó tới chốn Bồng Lai?”

Không để cho bọn hắn trả lời, Huyền Ngọc đã nói tiếp: “còn không phải là bởi vì các ngươi? Trong lòng lo sợ Liệt Hoả sẽ làm cháy rụi cả tiên giới nên đã dùng pháp bảo dẫn nó tới phía Nam? Nếu không phải các ngươi dẫn nó tới chốn Bồng Lai thì sẽ không xảy ra những chuyện như vậy”

“Ba nghìn sáu trăm sáu mươi sáu sinh linh sẽ không chết..” Dừng lại một chút Huyền Ngọc mới nói tiếp: “chính đám người tự xưng là thần tiên như các ngươi mới là nguyên nhân dẫn tới cái chết cho bọn họ, hiện tại lại lấy danh nghĩa vì bọn họ mà diệt ác, xem xem, cao thượng tới cỡ nào..Kình Quân, ngươi lại khiến ta đổi mới nhận thức về ngươi rồi, đê tiện, hèn hạ, hai từ này rất hợp với đám người các ngươi”

“Ngươi!” Đám người kia tức đến đỏ mặt tía tai, như thể muốn bạo phát, không thể nhịn được nữa, đám người đó đều xông hết lên.

Kình Quân nhẹ nhàng lắc đầu, lại dùng ánh mắt thương hại nhìn Huyền Ngọc.

Huyền Ngọc lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó nhìn thỏ con từ nãy tới giờ vẫn luôn ngoan ngoãn nằm yên trong ngực mình, không nói một lời, hắn liền dùng kết giới bao bọc nó lại, sau đó dùng pháp thuật di chuyển nó ra xa.

Lăng Tiêu sửng sốt, sau đó như điên mà đập vào kết giới, kết giới cứng cáp, đối với một con thỏ có đạo hạnh gần trăm tuổi như hắn thì cũng chẳng làm gì được.

Bên trong này gần như là đã bị cách ly với thế giới bên ngoài, im ắng tới lạ, từ bên trong nhìn ra bên ngoài, lúc này, chỉ cũng thấy một tầng sương mù trắng xoá.

Lăng Tiêu lo lắng, sau đó vội vàng cầu thông với hệ thống.

[6666 vẫn đang thăng cấp, chức năng đã bị đóng, kết nối thất bại] hệ thống dự phòng lạnh lùng lên tiếng.

Lăng Tiêu im lặng ngồi xuống, ánh mắt nhìn về hướng Huyền Ngọc ngoài kia, mặc dù vẫn chẳng thấy được gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi