[XUYÊN NHANH] HOÁ RA TÔI LÀ NPC Ở VÔ HẠN LƯU

Còn Lâm Hiến, cậu lập tức nổi giận, lớn tiếng quát:“Tránh xa cậu ấy ra!”

 

Dứt lời, cậu vung tay tát mạnh vào bóng mờ ấy.

“Bốp!”

 

Mọi người đều biết, linh hồn trong suốt và con người thực thể vốn không ở cùng một không gian hay chiều kích.

 

Kết quả, tay Lâm Hiến xuyên qua bóng mờ – và đập thẳng vào mặt Bùi Càn.

 

Lâm Hiến: “...Ha, ha ha, ha ha ha… tớ tát nhầm người.”

 

Bóng mờ bắt đầu biến đổi, từ khuôn mặt thối rữa thành gương mặt dữ tợn của cha Bùi Càn, rồi một thi thể nữ trung niên nằm trên đất, một bài thi điểm 97, một cái ly vỡ tan, và cuối cùng là một con chuột già đang chạy điên cuồng.

 

Bùi Càn lùi lại vài bước, nhìn những hình ảnh thay đổi không ngừng mà không chút hoảng sợ.

 

Anh bình tĩnh lên tiếng:“Đây là nỗi sợ hãi. Nó đang cố gắng hấp thụ cảm xúc tiêu cực của con người.”

 

Lý cảnh sát nhìn từ hình ảnh kỳ dị đến gương mặt không biểu cảm của Bùi Càn, cuối cùng ra lệnh cho tất cả các đồng đội rút lui.

 

Bùi Càn sau đó mang điện thoại và bóng mờ đến trụ sở cảnh sát để xử lý. Đằng sau, bóng mờ dần thu nhỏ, trông như một “bộ phim chiếu lặp” mờ nhạt rơi rớt lại.

 

Đêm đã khuya, trên đường vắng người nên sự việc không thu hút sự chú ý. Việc này được giải quyết nhanh chóng tại cục cảnh sát.

 

Khi Bùi Càn về nhà, điện thoại và bóng mờ đều biến mất.

 

Lâm Hiến lo lắng đi vòng quanh Bùi Càn, hai tay liên tục kiểm tra khắp người anh:“Cậu có sao không?!”

 

Bùi Càn nắm lấy tay cậu, kéo vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.

 

Cuối cùng, anh cũng làm được điều này – kể từ khi thấy xe cảnh sát trước nhà sáng nay, anh đã mong đợi giây phút này.

 

“Tớ không sao.”

 

Bùi Càn khẽ vuốt ve tay cậu, nhìn vào ánh mắt tò mò của cậu, cười nhẹ:“Quốc gia đã quyết định thành lập một tổ chức chuyên xử lý những sự kiện như thế này. Có lẽ tớ sẽ gia nhập tổ chức, trở thành một cố vấn.”

 

Lâm Hiến hơi tò mò nhưng cũng rối rắm:“Đây là cơ mật, sao cậu lại nói cho tớ biết?”

 

Bùi Càn khẽ cười, ánh mắt dịu dàng:“Người nhà có thể biết.”

 

****

 

Mùa xuân năm 1973.

 

Quý Nguyệt dành cả tuần dùng máu tươi để nuôi dưỡng viên cầu lạ. Thứ này phát ra ánh sáng huỳnh quang, đến mức vào ban đêm, dù không bật đèn, ánh sáng của nó cũng đủ chiếu sáng căn phòng như ban ngày.

 

Tràn đầy kỳ vọng về một tương lai tốt đẹp, Quý Nguyệt chìm vào giấc ngủ.

 

Nhưng khi anh ta ngủ say, viên cầu trong suốt bất ngờ cử động. Nó nhảy ra khỏi thùng sắt, tiến thẳng về phía giường của Quý Nguyệt.

 

Viên cầu nhảy lên người anh ta, dần dần hòa tan, biến thành một bãi chất lỏng màu xanh lục, bao phủ toàn bộ cơ thể anh ta.

 

Quý Nguyệt bị nghẹt thở mà tỉnh dậy, trước mắt chỉ thấy một màu xanh lục mơ hồ. anh ta cố gắng giơ tay nhưng phát hiện mình bị chất lỏng dính chặt, không thể cử động.

 

Anh ta hoảng sợ, muốn hét lên, nhưng không phát ra âm thanh nào. Ngược lại, chất lỏng màu xanh lục lại xâm nhập qua miệng, tràn vào bên trong cơ thể anh ta.

 

“Ư——”

 

Anh ta cố gắng nôn ra, nhưng bất lực. Cơ thể dần mất đi cảm giác, đến khi hoàn toàn rơi vào trạng thái tê liệt.

 

Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, Quý Nguyệt cảm nhận được chất lỏng trên người mình đột nhiên co rút lại.

 

-

Khi tỉnh dậy, Quý Nguyệt chỉ nghĩ đó là một cơn ác mộng. Nhưng khi nhìn quanh, viên cầu màu xanh lục trong thùng sắt đã biến mất.

 

Anh ta rùng mình, nhận ra màu sắc trong cơn ác mộng kia giống hệt với viên cầu. Nhưng anh ta không dám nghĩ sâu thêm.

 

Thế nhưng, những ngày sau, cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện những biến đổi kỳ lạ khiến anh ta không thể bỏ qua.

 

Anh ta không còn cảm giác đói với thức ăn bình thường. Thay vào đó, anh ta thích ăn hoa, cỏ, và thậm chí cả bùn đất.

 

Anh ta uống nước với số lượng lớn mỗi ngày, cơ thể như một loại thực vật đang trải qua giai đoạn sinh trưởng cực nhanh.

Anh ta bắt đầu nhận ra: Mình không còn là người.

 

-

Một tháng sau, trong lúc cãi vã với một cô gái mà anh ta thầm mến, anh ta vô tình biến cô thành một đóa hoa tam sắc cúc.

 

Sau một đêm suy nghĩ, anh ta đem đóa hoa ra chợ bán với giá cao.

 

Khi đã nếm trải cảm giác lợi ích, Quý Nguyệt bắt đầu dùng năng lực của mình để trả thù những kẻ từng khinh thường anh ta.

 

Dần dần, để kiếm tiền, anh ta nhắm vào những người có diện mạo xinh đẹp.

 

Khi đã tích lũy đủ tiền, anh ta thành lập Trường Hoa Hồng.

-

Trong mùa hoa nở, những học sinh mới đến trường giống như những nụ hoa chờ anh ta lựa chọn.

 

Những học sinh mang trên mình huy chương Bách Hoa gần như đều trở thành những “bông hoa” trong bộ sưu tập của anh ta.

-

Vài năm sau, anh ta nghiên cứu thành công một cách sử dụng ngược lại năng lực “biến người thành hoa”:

 

Dùng hoa để cải tạo người.

 

Anh ta khoác lên mình một diện mạo hoàn toàn mới, thay đổi danh tính, rồi thành lập Viện thẩm mỹ Hoa Dung Duyệt Mạo. Anh ta vừa kiếm tiền từ khách hàng, vừa tìm kiếm những mỹ nhân để thỏa mãn sở thích sưu tầm biến thái của mình.

 

Thế nhưng, mọi thứ thay đổi khi hắn gặp được Lâm Hiến và Bùi Càn.

 

****

 

Tháng sáu, năm cuối tốt nghiệp.

 

Ngày tốt nghiệp đã đến, chỉ một thời gian nữa cả hai sẽ trở thành người lớn.

 

Sau khi đạt top 1 và 2 điểm thi toàn tỉnh, những tháng ngày căng thẳng thần kinh đột nhiên được thả lỏng.

 

Lâm Hiến và Bùi Càn đội lên mũ cử nhân, khoác áo lễ phục, chụp xong ảnh tốt nghiệp, rồi cùng nhau tản bộ. Không biết từ lúc nào, họ đã đi đến gần khu vực quanh Trường Hoa Hồng.

 

Từ xa nhìn lại, khu giảng đường cao ngất vẫn đứng sừng sững.

 

Lâm Hiến cảm thán:“Không ngờ ba năm học, tớ đã phải chuyển qua ba ngôi trường…”

 

Cậu cười, hỏi:“Có muốn qua đó xem lại một chút không?”

 

Khi Bùi Càn đồng ý, Lâm Hiến nhanh chóng chạy về phía nơi từng quen thuộc với mình.

 

Bùi Càn lặng lẽ đi theo phía sau, trong lòng cũng hồi tưởng lại những tháng ngày ở Trường Hoa Hồng.

 

Với anh, quãng thời gian đó như một cuộn phim, nửa đầu chìm trong bóng tối, nửa sau rực rỡ ánh sáng.

 

Dù thế nào, những ngày tháng ấy vẫn là những ký ức không thể nào quên.

 

“Oa!” Lâm Hiến trầm trồ khi nhìn thấy cổng chính của Trường Hoa Hồng.

 

Hàng rào sắt đã bị dây leo phủ kín. Qua những khe hở, cậu thấy bên trong sân trường mọc đầy hoa dại, trông giống như một công viên hoang dã rực rỡ hơn là một ngôi trường cũ.

 

“Mau lại đây chụp cho tôi một tấm ảnh!”

 

Lâm Hiến đứng trước cánh cổng lớn, phía sau là sắc xanh của dây leo, trên đầu là dòng chữ lớn mạ vàng: “Trường Hoa Hồng”.

 

Bùi Càn giơ máy ảnh, nhấn nút chụp.

 

Hình ảnh nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng của Lâm Hiến được lưu lại trong tấm ảnh.

 

“Chụp thế nào? Đưa tớ xem thử!”

 

Lâm Hiến chạy tới, lấy điện thoại từ tay Bùi Càn.

 

Miệng cậu còn lẩm bẩm:“Để tớ kiểm tra thành quả học nhiếp ảnh của cậu. Nếu cậu còn dám chụp tớ với ‘góc tử thần’, tớ sẽ không tha cho cậu đâu!”

 

Ngay lúc đó, trên màn hình khóa bật lên một thông báo tin tức quốc tế.

 

Lâm Hiến vô tình vuốt qua mà không để ý kỹ.

 

“Ừm, không hổ là tớ, sao chụp cũng đẹp hết!”

 

Nhìn dáng vẻ tự luyến của Lâm Hiến, Bùi Càn bật cười, trong lòng ngứa ngáy. Anh ghé sát lại, khẽ hôn lên khóe miệng cậu.

 

“Đúng vậy, Hiến Hiến của tớ là đẹp nhất!”

 

*****

【 Tin nhanh quốc tế: Công ty niêm yết FLowER tại Mỹ vừa công bố dòng sản phẩm mới thuộc hệ làm đẹp “Beauty Capsule” với hiệu quả vượt trội. Ngay sau khi ra mắt, sản phẩm đã cháy hàng trên toàn cầu. Dưới đây là video phỏng vấn một số khách hàng đã mua và sử dụng sản phẩm... 】

 

 

Chương sau ngoại truyện hí

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi