Cố Vân Nhu nói chuyện như pháo đốt, hết câu này đến câu khác.
Đường Tuế ngáp một cái, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói cũng bởi vì buồn ngủ mà trở nên mềm mại hơn.
"Hình như cậu rất muốn tôi xảy ra chuyện thì phải?"
Đường Tuế hỏi.
Cố Vân Nhu vừa nghe vậy, cắn môi, xấu hổi cười cười.
"Sao có thể chứ? Mình với cậu là chị em tốt cùng vượt qua hoạn nạn mà!"
"Tuế Tuế, cậu có thể không tin người khác, nhưng nhất định phải tin mình!"
Cố Vân Nhu tận tình khuyên bảo.
"Tôi không có việc gì.
”
Đường Tuế hờ hững nói, vừa định cúp điện thoại.
"Tuế Tuế à, lúc trước mình nói với cậu rồi, mặt cậu nếu không trang điểm, thật sự là quá bình thường, không đặc sắc chút nào cả, sao hôm nay cậu không trang điểm mà đã livestream thế?"
"Haizzz, sao cậu chẳng nghe lời mình gì thế! Làm mình lo lắng gần chết, cậu như vậy, nếu để hãng quảng cáo trước thấy được sẽ chấm dứt hợp đồng với cậu đấy!"
Cố Vân Nhu vừa nói chuyện, vừa nghiến răng nghiến lợi xem lại đoạn livestream của Đường Tuế.
Trong đôi mắt đầy sự ghen ghét.
Cô ta đã sớm biết Đường Tuế rất xinh đẹp, gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, người có vẻ ngoài như thế này, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn sẽ một bước lên trời.
Cô ta chỉ thanh tú, chắc chắn sẽ bị Đường Tuế chèn ép không thể ngẩng mặt.
Vì thế, cô ta đã nghĩ ra biện pháp như vậy, để Đường Tuế đi con đường Porn Star, như vậy sẽ không gây trở ngại cho cô ta nữa.
Ai ngờ hôm nay Đường Tuế lại động kinh, không trang điểm đã livestream.
Còn múa tốt như vậy.
"Kệ đi, không sao cả.
"
Giọng Đường Tuế hờ hững, dường như chẳng thềm để ý.
Cố Vân Nhu giật mình sững sờ, nhất thời không biết nói gì.
"Tôi hơi mệt, đi ngủ đây.
"
Đường Tuế không muốn lãng phí thời gian với cô ta, cúp điện thoại, đặt đồng hồ báo thức cho sáng mai rồi trực tiếp tắt loa.
Tắm rửa đi ngủ.
!
Sau khi Lục Cảnh Ngôn kiểm tra toàn thân xong thì ngồi lên sô pha, bác sĩ điều trị chính của anh nhìn báo cáo kiểm tra mà giật mình kinh ngạc.
"Lục tiên sinh, gần đây anh có uống thuốc gì không?"
Bác sĩ Trương dò hỏi.
Lục Cảnh Ngôn không trả lời, Tống Bân đứng bên cạnh nhanh chóng đáp lại: "Gần đây đều không uống thuốc, lần trước ông nói không thể hoàn toàn phụ thuộc vào thuốc để hấp thu dinh dưỡng, bảo chúng tôi uống ít thuốc lại, nhẫn nhịn mấy ngày xem có thể ăn cơm được không, nên trên cơ bản gần đây đều không ăn cơm.
"
"Nếu không cũng không có chuyện hôm nay suýt thì xảy ra chuyện.
”
Tống Bân nói xong, chau mày.
"Bác sĩ Trương, bệnh tình của Cảnh Ngôn nhà chúng tôi thật sự không có cách để giải quyết nào sao?"
Bác sĩ Trương nghe lời này, nét mặt cũng cực kỳ buồn bực.
"Căn cứ theo tài liệu vừa kiểm tra thì cơ thể Lục tiên sinh đã tốt hơn rất nhiều, trong khi trước đó rõ ràng là rất suy yếu, nên tôi mới hỏi có phải anh đã uống thuốc gì đó không?"
"Hơn nữa theo báo cáo kiểm tra thì đêm nay, Lục tiên sinh đã ăn thứ gì đó.
"
"Lục tiên sinh, anh không có chút ấn tượng nào sao?"
Bác sĩ Trương ngẩng đầu, nhìn Lục Cảnh Ngôn.
Tống Bân cũng vui mừng, cũng nhìn về phía Lục Cảnh Ngôn.
"Có phải hôm nay cậu đã ăn đồ ăn ở bên kia rồi không?"
Lục Cảnh Ngôn lắc đầu.
Điều duy nhất khiến anh ấn tượng cực sâu hình như là trong khi ngất xỉu, anh đã có một giấc mơ.
Trong mơ, có người đã đút cho anh ăn một thứ, thơm ngon cay ngọt, hệt như rượu tiên nước thánh.
.