XUYÊN NHANH: HU HU ĐÊM NÀO NAM THẦN CŨNG DÍNH LẤY TÔI


Thúy Nhi đứng bên cạnh quan sát một chút, vẻ mặt không khỏi hơi xoắn xuýt.

“Tiểu thư, người không coi bọn biểu tiểu thư ra gì thì cũng không sao, nhưng đây là cô gia, chẳng may ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của đại tiểu thư, chẳng phải sẽ không tốt sao.


Nghe Thúy Nhi nói, Đường Tuế cũng hờ hững không để ý.

Nói xong, Đường Tuế nhướng mày, đi về trước.

Thúy Nhi nghe không hiểu, liếc mắt nhìn nhau với bọn nha hoàn bên cạnh, đôi mắt đều hơi trợn lên.

Rồi nhanh chóng đuổi theo.

Mấy ngày sau, tuyết đọng cũng tan.

Thời gian tỷ thí cũng đến, đầu bếp khắp nơi trong thành Dương Châu đều xoắn tay áo lên chờ thể hiện bản lĩnh.

Suy cho cùng, có thể làm đồ ăn cho Lệ Vương, đã là vinh dự cực lớn rồi.

Nếu như!
Lệ Vương ưu ái ngươi, sự nghiệp sau này của ngươi sẽ một đường thuận lợi.

Địa điểm tỷ thí là ở ngoại ô sơn trang Chu gia.

Khí thế ở sơn trang bừng bừng, mới sáng cửa son đã mở rộng, người đến người đi.

Đường Tuế thay quần áo, ngồi trên ghế tựa ăn bánh uống trà, nhìn Đường Mộc Nguyệt đang vội vả bên cạnh.

“Tỷ tỷ, tỷ vội cái gì?”
Sao Đường Mộc Nguyệt không vội được, tỷ thí quy mô lớn như vầy là lần đầu tiên Đường Tuế tham dự, Đường Tuế còn chưa từng đi ra ngoài.


Vốn nghĩ có thể để Kỷ Vạn Tinh mang đi.

Ai ngờ được, tên đó hẹp hòi đến vậy, từ tối hôm qua đã không thấy bóng người.

Giờ đang phải người tìm về.

“Đại tiểu thư, những nơi bình thường cô gia hay đến, tiểu nhân đã tìm rồi.

Người bên kia nói chưa từng thấy cô gia.


Đường Mộc Nguyệt phất tay, cho người lui xuống rồi vỗ mạnh lên bàn một cái.

Đường Tuế thấy thế vội vàng đi lên vỗ nhẹ lưng Đường Mộc Nguyệt.

“Tỷ tỷ, sao lại không vui, ta đã nói rồi, ta không cần tỷ phu đi cùng, huống chi, chỗ bọn ta còn có đại chưởng quỹ đi cũng.

”.

Ch????yê???? tra????g đọc tr????yệ???? ﹛ ???? r ???? ???? ???? r ???? y ệ ????.

v???? ﹜
“Trong bụng tỷ còn tiểu chất nhi của muội, tỷ tuyệt đối đừng tức giận như vậy.


Giọng nói mềm mại của Đường Tuế làm Đường Mộc Nguyệt bình tĩnh lại.

“Tuế Tuế, tỷ đi với muội.


Đường Mộc Nguyệt rất không yên lòng.


“Ai nha, tỷ tỷ, muội ở trong lòng tỷ, vô dụng vậy sao?”
Đường Tuế bất đắc dĩ lắc đầu một cái, giả bộ đau lòng.

Đường Mộc Nguyệt thấy bộ dạng này của nàng, không khỏi có phút chần chừ.

“Muội nha đầu này.

"
“Tỷ không nghĩ thế, tỷ là không yên lòng cho muội.


“Muội mặc kệ! Tình hình hôm qua tự tỷ không biết sao? Không cố gắng nghỉ ngơi mà cứ hối hả ngược xuôi mãi.

Bên kia nhiều người như vậy, muội mới không yên lòng tỷ đó! Đến lúc đó, tỷ nói muội còn có tâm tư để tỷ thí không?”
Đường Tuế nói năng chính đáng.

Đường Mộc Nguyệt nghe vậy cũng không nói được lời nào, chỉ có thể gật đầu.

“Ừm, vậy thì tỷ chờ ở đây, tự muội đi, mọi chuyện đều phải cẩn thận.

”’
Nói với Đường Tuế xong, Đường Mộc Nguyệt lại quay đầu nhìn đại chưởng quỹ bên cạnh.

“Tuế Tuế là lần đầu tiên tham gia mấy thứ này, có chuyện gì phiền ngươi để ý một chút.


Đại chưởng quỹ nghe vậy, bèn lên tiếng gật đầu.

"Được rồi, đã không còn sớm, chúng ta đi ra ngoài trước đi.


Đường Tuế đứng dậy.

"Ừm.

"
Đường Mộc Nguyệt cũng không nhiều lời, tiễn bọn họ ra ngoài cửa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi