XUYÊN NHANH: HU HU ĐÊM NÀO NAM THẦN CŨNG DÍNH LẤY TÔI


Đường Mộc Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của nàng.

"Được rồi, biết rồi.

"
Đường Tuế mím môi.

"Đi, tỷ tỷ cùng đi dọn đồ đạc với muội, sau đó tiễn muội ra cửa.


Đường Mộc Nguyệt nói rồi đứng dậy, vươn tay về phía Đường Tuế.

"Được.

"
Hai tỷ muội tay cầm tay, cùng nhau đi ra ngoài.

“Tỷ tỷ, hình như tỷ muốn muội nhanh đi, không muốn thấy muội ở nhà nữa không?”
"Ha ha, muội cảm thấy thế nào?"
"Hừ.

"
Đến phòng Đường Tuế, hai tỷ muội ngồi xuống, nha hoàn cầm y phục và trang sức đi ra, đưa cho bọn họ nhìn xem rồi lựa chọn.

Chờ chọn đồ xong, người gác cổng bên kia vẫn chưa lại đây thông báo.

Đường Mộc Nguyệt chợt nhớ tới một số chuyện, mở lời.

“Ta sai người mua một khu nhà nhỏ cho cô mẫu, để hai mẹ con bọn họ ở đó, nhưng lại bị họ từ chối.


Đường Tuế nghe xong.

Bọn họ còn có thể không từ chối sao.

“Tỷ, trước cứ mặc kệ bọn họ, để bọn họ ở lại trong phủ đi.


Đừng để bọn họ lại đây làm ngột ngạt là được.


Đường Tuế suy nghĩ một lát, vẫn không thể đuổi bọn họ đi.

Đến khi nàng về mà bọn họ lại ở bên ngoài, lúc đó muốn tóm được nhược điểm của bọn họ sẽ rất phiền.

Chuyện tốn công mà không có kết quả, thôi bỏ đi.

“Được, nghe muội.


Đường Mộc Nguyệt gật đầu.

Ngay lúc hai tỷ muội nói chuyện, nha hoàn lại đây bẩm báo, Lệ Vương bên kia đã điều động người đi tới đón Đường Tuế.

Đường Tuế nhấc theo bọc vải nhỏ của mình rời đi.

Cũng sẽ không ở lại chỗ Lệ Vương bao lâu.

Chỉ cần nàng thanh trừ hết giá trị hắc hóa của hắn, là có thể về nhà.

Đến trang viên của Chu gia.

Chỗ ở của Đường Tuế được an bài ở gần chỗ Lệ Vương ở.

Đường Tuế nhìn chung quanh một lát, thầm cảm thấy kỳ lạ.

Mãi cho đến ban đêm nàng đi tới phòng bếp làm đồ ăn cho Lệ Vương xong rồi bưng lên.

Lệ Vương dùng thiện, Đường Tuế đứng một bên chờ một hồi lâu.

Lệ Vương ăn xong rồi, để chén xuống đũa.

"Ngươi đã sớm biết, ta không phải Chúc Hoài Thư.

"
Đường Tuế: !!!

Thế mà quên còn có chuyện này.

Lúc trước vì làm nhiệm vụ, bắt buộc phải nói lung tung.

Giờ lại bị Lệ Vương trực tiếp vả mặt.

“Hả?”
Đường Tuế kinh ngạc thốt lên, chớp đôi mắt to long lanh nhìn Chu Triệt.

“Xế chiều hôm nay lúc ngươi gặp ta, vẻ mặt rất thản nhiên, như đã sớm biết ta là ai.

"
“Vậy nên, hành động của ngươi, là muốn tiếp cận ta sao?"
Giọng Chu Triệt lạnh lẽo như trời sương đất tuyết.

Đường Tuế giật mình.

“Ta để ngươi lại đây nấu cơm chứ không phải để ngươi có loại tâm tư kia.

Ta khuyên người thu lại đi, nếu một ngày nào đó vượt quá giới hạn, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài, Đường gia các người cũng không cần đặt chân trên thành Dương Châu nữa.


Mặt Chu Triệt đông cứng lại, giọng điệu cũng càng lúc càng lạnh.

“Vâng.


Đường Tuế đáp một tiếng, không dám ngẩng đầu.

Nhưng trong lòng thì lo lắng, nếu Luân Hồi Kính phát nhiệm vụ cho nàng thì phải làm sao.

Đúng như dự đoán.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Đường Tuế lập tức nghe được giọng của Luân Hồi Kính.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, khiến Chu Triệt đút cô ăn.

Đường Tuế:!!!
Luân Hồi Kính chết tiệt, giờ mà còn chơi ta.

Có bị điên không!
"Hừ.

"
Chu Triệt thấy mình đã nói xong lời nên nói, lúc này mới cầm đũa lên, tiếp tục dùng cơm.

Hắn đã lâu không ăn thứ gì, cơ bản đều dùng thuốc sống qua ngày.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi