XUYÊN NHANH: HU HU ĐÊM NÀO NAM THẦN CŨNG DÍNH LẤY TÔI


Ba canh giờ, đó chính là sáu tiếng, vẫn còn đủ.

Nhưng thân phận nàng và vương gia khác nhau một trời một vực.

Trước đó vương gia cũng đã nói vậy rồi.

Rõ ràng là bảo nàng không được có ý đồ không an phận.

Trước mắt, nhiệm vụ này, có chút khó giải quyết.

Đối với lần này, mãi cho đến khi Chu Triệt dùng xong bữa tối, Đường Tuế cũng không nghĩ ra kế sách gì.

Nàng bưng đồ về phòng bếp, lo lắng.

Phải nên làm thế nào, mới có thể khiến Chu Triệt đút nàng ăn.

Đường Tuế đi vòng vòng trong phòng bếp một hồi lâu, cuối cùng quyết định làm một chén trà, đợi lát nữa rồi đưa đến thư phòng Chu Triệt.

Sau đó lại nghĩ trăm phương ngàn kế để Chu Triệt đút ăn sau?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Đường Tuế vẫn cảm thấy nhiệm vụ này có chút xa không thể với.

Là loại nhiệm vụ không thể hoàn thành ấy.

Người ta đường đường là vương gia, dựa vào cái gì sẽ đút ngươi ăn, đừng mơ nữa.

Đường Tuế nhìn cái nồi trên lò bốc ra hơi nóng ừng ực.

Trong lại lại đầy đau thương.

Chuyện này thật sự quá khó.

Quả thực không thể nào tưởng tượng được.

Mãi cho đến đêm khuya, Đường Tuế nhìn thời gian đếm ngược, thật sự không chịu nổi nữa, chỉ còn hơn nửa giờ nữa thôi.


Đường Tuế suy nghĩ một lát, quyết định thôi thì chủ động xuất chiêu thôi.

Thế là nàng bưng khay đi đến thư phòng của Chu Triệt.

Ban ngày biệt viện khá yên tĩnh.

Giờ là đêm khuya.

Bên trong biệt viện, càng là yên tĩnh đến đáng sợ hơn.

Đường Tuế bưng khay, đến bên ngoài thư phòng của Chu Triệt.

Nhìn đèn bên trong vẫn sáng, nàng gõ cửa một cái.

“Vương gia.


Đường Tuế gọi vào trong một tiếng.

Chu Triệt đặt quyển sách trong tay xuống, ngước mắt, nhìn về phía cánh cửa bên kia.

“Có chuyện gì?”
“Ta bưng đồ ăn khuya đến cho ngươi.


Giọng nói mềm mại của Đường Tuế từ ngoài cửa vang lên.

"Bản vương không cần ăn khuya.

"
Từ trước đến giờ Chu Triệt không có thói quen ăn khuya.

"! "
Bàn tay đang bưng khay của Đường Tuế hơi siết chặt lại, ngón tay cũng trắng toát đi.


“Vâng.


Đường Tuế bất lực, chỉ có thể xoay người, vòng về.

Bất thình lình nàng cảm giác được một tàn ảnh lướt qua mặt mình, trong đó còn mang theo sát khí.

Đường Tuế nhíu mày đập cái khay trong tay về sau lưng.

“Ầm! ”một tiếng vang thật lớn.

Người bị đập trúng mắt nổ đom đóm, đứng bên cạnh hung tợn liếc Đường Tuế, đao trong tay nhanh chóng chém xuống cái cổ mảnh khảnh của Đường Tuế.

Đường Tuế lại không phải người ngu đứng im một chỗ cho người ta chém.

Nàng nhanh chóng tránh ra, đánh nhau với hắc ý nhân.

Cùng lúc đó, lại có thêm mấy hắc ý nhân xông vào thư phòng.

"Có thích khách!”
Đường Tuế hét to một tiếng, một cước đạp bay tên hắc ý nhân trước mắt.

Nàng nhặt một thanh đao trên mặt đất lên, vọt vào trong thư phòng.

Chu Triệt bị một đám hắc y nhân vây lại.

Những hắc y nhân này nhìn dáng dấp là biết ai cũng là cao thủ, ra tay cực kỳ tàn độc, mỗi lần ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, là những kẻ chuyên môn đi đòi mạng người khác.

Đường Tuế giơ thanh đao trong tay lên, vọt vào.

Sức nàng rất lớn, tùy tiện chém một đao đã làm hổ khẩu (khá giống huyệt vị) hắc ý nhân tê rần, trực tiếp bị đập bay ra ngoài.

Hôn mê ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Chu Triệt híp mắt, cũng không ngừng tay, ánh mắt lại không tự chủ rơi vào trên người của Đường Tuế.

Nàng biết võ công?
Khi mọi người đều bị đánh ngã.

Thị vệ của Chu Triệt vẫn chưa đến.

Đang lúc Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm, vô tình nhìn thoáng qua, thì phát hiện sau lưng Chu Triệt, có một hắc y nhân bỗng nhiên đứng lên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi