Đầu vừa mới chạm vào gối tựa mềm mại, Đường Tuế liền cảm thấy hơi buồn ngủ, cơ thể nàng cũng không tự chủ được lắc lư vài lần.
Nàng ngáp một hơi, đang định đi ngủ.
Thì nghe được tiếng trằn trọc trở mình của Chu Triệt trên giường cách đó không xa.
Quá rõ ràng, Chu Triệt ngủ không được thoải mái.
Nhìn điệu bộ này chắc còn chưa thể ngủ được.
Đường Tuế mở mắt ra, cuối cùng lại ngáp một cái, ôm cánh tay mình, ngủ tiếp.
Dường như, có ai đó đang nhìn nàng chằm chằm.
Đường Tuế sởn cả tóc gáy.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn Chu Triệt không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình.
Chu Triệt mặt không cảm xúc, nhìn nàng từ trên cao xuống.
“Ngủ say quá nhỉ.
”
Giọng hắn thản nhiên, lành lạnh.
Nghe cũng không khác bình thường mấy, nhưng!
Đường Tuế lại nghe được ý tứ khác trong đó.
“Cũng không say lắm.
”
Đường Tuế ngồi ngay ngắn lại, nhẹ nhàng lấy tay lau sạch khóe miệng mình.
“Vương gia, sao ngươi không ngủ?”
Đường Tuế chớp mắt một cái, mềm mại nhìn Chu Triệt.
Haizzz, hắn mà không ngủ thì nhiệm vụ có rất khó để hoàn thành đó.
“Chính ngươi cho bản vương uống trà cả ngày, giờ ngươi lại hỏi sao bản vương không ngủ?”
Nghĩ tới đây, Chu Triệt liền nổi giận.
Vốn hắn vẫn còn chưa nghĩ ra cái vụ trà này, nhưng khi thấy nàng ngủ say sưa thì bắt đầu thấy sai sai.
Kẻ đầu sổ, chính là Đường Tuế.
Đường Tuế mím môi, bày ra vẻ tươi cười một chút.
“Vương gia.
”
“Vậy phải làm sao bây giờ.
”
Đường Tuế nhỏ giọng hỏi.
Chu Triệt khoanh tay trước ngực, không vui hỏi lại.
Đường Tuế vắt óc suy nghĩ, phải dỗ Chu Triệt ngủ trước mới là thượng sách.
“Vậy ngươi lên giường ngủ trước đi, trong lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp?”
Đường Tuế bước xuống nhuyễn tháp, nghiêng đầu, nhìn Chu Triệt.
“Ừm.
”
Chu Triệt khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, Chu Triệt nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.
Đường Tuế cẩn thận treo rèm che buông xuống lên, rồi kéo một cái ghế tròn qua, ngồi bên giường Chu Triệt.
Nàng suy nghĩ một lát: “Vương gia, ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe nhé.
”
Nàng suy nghĩ một chút.
Chu Triệt đang nằm, lông mi cũng không rung động, chỉ khẽ đáp một tiếng.
Đường Tuế suy nghĩ một chút, quyết định kể chuyện ba chú heo con cho Chu Triệt nghe.
“Ngày xửa ngày xưa, có ba chú heo con, chúng là ba anh em, vào một ngày, heo cha bảo bọn chúng các con phải tự xây cho mình một ngôi nhà! ”
Giọng Đường Tuế rất mềm mại, ngọt ngào như mây trên trời.
Lúc mới nghe, đầu lông mày Chu Triệt còn hơi giương lên.
Nghe, lại nghe, biểu cảm trên mặt cũng dần buông lỏng.
Rõ ràng là một câu chuyện vô cùng thiểu năng, vậy mà hắn lại nghe ra thời thơ ấu trong đó.
Đường Tuế vừa kể chuyện vừa quan sát Chu Triệt.
Một hồi lâu sau, phát hiện Chu Triệt dường như đã ngủ, Đường Tuế cũng thôi kể chuyện xưa.
Nàng thở phào một hơi, đang định khom người rón rén rời đi.
Đường Tuế đi chưa được hai bước đã nghe giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Chu Triệt vang lên.
"Vương! vương gia, ngươi còn chưa ngủ hả.
"
Đường Tuế đờ người ra.
Nàng cho rằng, dưới sự quan sát của mình, Chu Triệt đã ngủ.
“Sao nào, bản vương ngủ hay không còn phải nghe theo ngươi à?”
Chu Triệt mở mắt ra, quét ánh mắt sắc bén âm lãnh về phía Đường Tuế.
"Không không không, đương nhiên không phải.
"
Đường Tuế nghe vậy, rối rít xua tay.
.