Trong cốt truyện ban đầu, nguyên chủ kết hôn với Lục Thời Minh, hai người cũng chẳng xảy ra bất cứ chuyện gì, anh quả thực là một người cuồng công việc.
Hai người kết hôn hoàn toàn vì lợi ích.
Cho nên, Đường Tuế thà tin bản thân không chịu nổi sự dẫn dụ mà gục ngã trước Lục Thời Minh, cũng không tin Lục Thời Minh chủ động vào phòng cô.
Nhưng, nửa đêm khi cửa phòng truyền đến tiếng động, Đường Tuế vẫn tỉnh ngay lập tức.
Ánh sáng trong phòng ngủ ảm đạm, chỉ có thể nhìn ra một thân ảnh cao lớn mơ hồ.
Giọng Đường Tuế xen lẫn âm mũi, hơi không vui khi bị đánh thức: "Lục Thời Minh, anh cố ý đấy à?"
Trả thù cô không mời mà đến? Cho nên cố tình nửa đêm đến làm nhiễu giấc mơ của người khác.
Người đàn ông im lặng không nói gì, mà lập tức đi tới mép giường ngồi xuống.
Đường Tuế: “???”
Cô ôm chăn đứng dậy, nhíu mày muốn đi nhấn đèn tường, kết quả vừa vươn tay, cổ tay đã bị một bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy.
"Lục Thời Minh? Anh sao thế?"
Đường Tuế nhíu mày, hết kiên nhẫn: “Anh! "
"Sao không gọi ông xã?"
Giọng nói của người đàn ông rất trầm, nặng nề vang lên trong bóng đêm, còn mang vẻ khó hiểu cực kỳ rõ ràng.
Mắt Đường Tuế trợn trắng trong bóng đêm, cô cố gắng nhìn biểu cảm của Lục Thời Minh, đáng tiếc ánh sáng quá mờ nên cô đã thất bại.
"Anh đừng nói với tôi là nửa đêm anh đánh thức tôi dậy, chỉ vì nghe tôi gọi một tiếng chồng đấy!"
Vậy thì chắc chắn cô sẽ bùng nổ!
Lục Thời Minh: "Ừ.
"
Đường Tuế: “……”
Lục Thời Minh lại nói: “Không được gọi tên tôi, phải gọi chồng.
"
Lòng bàn tay người đàn ông nóng bỏng, dính sát vào cổ tay mảnh khảnh của cô, khiến mảng da đó dường như sắp cháy.
Mí mắt Đường Tuế giật giật.
Không thích hợp, quá không thích hợp!
Cô híp mắt cố gắng tới gần Lục Thời Minh, cẩn thận phân biệt: “Lục Thời Minh, anh đang mộng du à?"
Người đàn ông không hài lòng: “Gọi chồng.
"
Đến!
Đôi mắt Đường Tuế trắng dã sắp đảo lên trời rồi, nếu không phải không lâu trước đây, vẻ ngoài Đường Tuế quá lạnh lùng, Đường Tuế đã nghi ngờ có phải bản thân bị suy giảm nhận thức không.
Rõ ràng, bây giờ Lục Thời Minh không ổn.
"Ông xã! " Đường Tuế mềm mại gọi.
"Chụt! "
Tiếng chồng vừa gọi ra khỏi miệng, Đường Tuế lập tức sững sờ.
Nụ hôn xen lẫn bạc hà thanh đạm, như chuồn chuồn nước, nhanh chóng chạm môi cô.
Giọng điệu người đàn ông dịu dàng một cách kỳ lạ: “Ừ, vợ.
"
Da dầu Đường Tuế lập tức nổ tụng.
Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!
Kịch bản không hề nói Lục Thời Minh “có bệnh” mà! Đường Tuế chống tay trước ngực anh, cứng rắn, cô thử hỏi: "Anh còn nhớ ban ngày xảy ra chuyện gì không?"
Người đàn ông im lặng một lát.
Ngay khi Đường Tuế xác định anh bị mộng du, người đàn ông lại cưng chiều xoa xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng từ tính: “Bà xã khờ quá, không phải ban sáng chúng ta mới vừa lấy giấy chứng nhận kết hôn sao?"
"!!!"
Con ngươi Đường Tuế chấn động.
Xong rồi, chuyện này chạm đến điểm mù kiến thức của cô!
Cô chỉ có thể chắc chắn rằng Lục Thời Minh hiện giờ không đúng lắm, nhưng anh lại có thể suy nghĩ bình thường, còn có trí nhớ ban ngày!
Hơi thở xấu hổ tràn khắp phòng ngủ.
Hai người đối diện nhau không nói gì, nhưng trên thực tế, hình như chỉ có mình Đường Tuế thấy xấu hổ!
Bởi vì, người đàn ông nghịch bàn tay cô, có vẻ như rất thích thú.
Nói thật, nếu anh chơi trò mập mờ với cô thì Đường Tuế hoàn toàn không sợ.
Nhưng Lục Thời Minh bây giờ, mắt thường cũng thấy được anh không bình thường! Anh đang rất thẳng thắn!
Có lẽ Lục Thời Minh chơi đủ rồi, lại dịu dàng thò qua hôn trán cô, hỏi: "Có phải bà xã thấy mệt không?"
Đường Tuế: Ngại quá, cơn buồn ngủ bị anh dọa chạy cả rồi.
.