XUYÊN NHANH: HU HU ĐÊM NÀO NAM THẦN CŨNG DÍNH LẤY TÔI


Lời nói kiểu này, Lục Dữ Phong không biết đã nghe qua bao nhiêu lần.
Anh ta thầm nghĩ: "Đâu chỉ thế, Đường Tuế mà biết, cô còn không làm ầm ĩ lên ư? Đường Tuế cung cấp tài nguyên, Lục Dữ Phong mang lại tình yêu cho cô ta, cô ta đều muốn.
Ngoài miệng nói không thể như vậy, nhưng Tống Nhuyễn Nhuyễn lại nắm chặt Lục Dữ Phong, khóc đến nỗi thở hổn hển: “Dữ Phong, hôm nay em đi gặp Tuế Tuế, cậu ấy, cậu ấy nói cậu ấy đã kết hôn, vậy...!Có phải em có thể...!Giải thích với cậu ấy...!"
"Không có khả năng!"
Tống Nhuyễn Nhuyễn còn chưa dứt lời đã bị giọng nói lạnh tanh cắt ngang.
Chân mày Lục Dữ Phong cau chặt, cằm bạnh ra thể hiện nội tâm anh ta không bình tĩnh, trong khoảng thời gian này vì trốn tránh trong nhà, anh ta tắt điện thoại, cũng không biết tình hình gần đây của Đường Tuế.
Nhưng nếu nói Đường Tuế gả cho người đàn ông khác, Lục Dữ Phong không tin...
Đường Tuế yêu anh ta như vậy, sao có thể!
"Chắc chắn cô ấy đang nói dối." Lục Dữ Phong nói chắc chắn.

truyện tiên hiệp hay
Không biết vì sao, nhìn Lục Dữ Phong như vậy, Tống Nhuyễn Nhuyễn không khỏi sinh ra cảm giác hoảng loạn, cô ta gấp gáp muốn bắt lấy gì đó...
"Nhưng, sao cô ấy phải nói dối em?" Tống Nhuyễn Nhuyễn nhẹ giọng hỏi.
Hơi thở của Lục Dữ Phong càng nặng nề, bỗng dưng đẩy Tống Nhuyễn Nhuyễn ra, đi qua mở điện thoại: “Chắc chắn không thể, anh gọi điện thoại hỏi cô ấy!" Nhưng Lục Dữ Phong thấy trong số những cuộc gọi nhỡ đó thế mà không hề có một cuộc gọi nào đến từ Đường Tuế!

"Sẽ không...!"
Anh ta định tự mình hỏi Đường Tuế xem lần này cô lại định giở trò gì.

Mà một giây sau, một cuộc điện thoại mới nhảy ra.
Là chú nhỏ của anh ta, Lục Thời Minh.
Trong mắt Lục Dữ Phong hiện lên vẻ không vui, nhấn nghe.
Giọng nói trong loa điện thoại bình tĩnh lạnh nhạt, giống như máy móc không có tình cảm.
"Tối nay có tiệc gia đình, chú sẽ đưa vợ cùng tham gia, nếu cháu có thời gian thì trở về một chuyến."
Chân mày Lục Dữ Phong nhảy dựng, suýt nữa thì nghi ngờ bản thân xuất hiện ảo giác.
"Chú kết hôn?!"
Trong lòng anh ta hiện lên chút hoảng hốt không thể giải thích.
Đây không phải cảm xúc thuộc về anh ta.
Lục Thời Minh cuồng công việc như thế, sao lại kết hôn??
"Ừ, hẹn gặp lại."

Lục Thời Minh lạnh nhạt đáp, cúp điện thoại.
Lục Dữ Phong siết chặt điện thoại, không hề nghĩ ngợi gọi điện cho Đường Tuế.
Tiếng chuông vừa vang lên một lần đã bị cúp máy.
Lục Dữ Phong nhíu mày, Đường Tuế chưa bao giờ cúp điện thoại của anh ta.
Lập tức, Lục Dữ Phong lại gọi qua lần nữa.
Lần này trực tiếp đang trong cuộc trò chuyện, hiển nhiên là anh ta đã bị kéo vào danh sách chặn.
Không biết vì sao, trong lòng Lục Dữ Phong đè ép một tầng tức giận.
"Dữ Phong." Nhìn vẻ mặt Lục Dữ Phong như vậy, Tống Nhuyễn Nhuyễn hơi lo lắng bất an, dường như có gì đó đang dần thoát khỏi sự khống chế của cô ta.: “Anh sao thế?"
GIọng cô ta đặc sệt âm mũi, con ngươi cũng như chứa nước, cực kỳ đáng thương.
"Anh có việc đi trước."
Lục Dữ Phong định đi tìm Đường Tuế một chút, hỏi rõ ràng cô có ý gì.
"Dữ Phong, em sợ."
Tống Nhuyễn Nhuyễn vươn bàn tay trắng nhỏ mềm mại, ôm chặt lấy vòng eo thon săn chắc của Lục Dữ Phong.
Nếu là trước kia, mỹ nhân chủ động như thế, Lục Dữ Phong sợ là đã tưởng tượng bay xa, nhưng, bây giờ anh ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
"Nhuyễn Nhuyễn, anh có việc bận, em ngoan một chút, mai anh lại qua tìm em."
Lục Dữ Phong nói xong sốt ruột hoảng hốt rời đi.
"Dữ Phong."
Tống Nhuyễn Nhuyễn đuổi theo nhưng Lục Dữ Phong đã sớm không còn bóng dáng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi