XUYÊN NHANH: HU HU ĐÊM NÀO NAM THẦN CŨNG DÍNH LẤY TÔI


Hiện tại anh là một người có nhiệt độ.

“Được rồi, ba ngồi máy bay cả đêm, hiện tại cũng có chút mệt mỏi, ba về nhà cũ trước.


Lục Chính Diệu vui vẻ hớn hở đứng lên, chống gậy chuẩn bị rời đi.

“Chú có muốn ở lại đây nghỉ ngơi không, lát nữa còn có thể nếm thử tay nghề của Lục Thời Minh.


Đường Tuế bỗng nhiên nói làm cho Lục Chính Diệu dừng bước chân.

“Ba không quen ở trong phòng nhỏ.


Trong lòng Lục Thời Minh vô cùng không muốn.

“Được thôi!”
Lục Chính Diệu lại vui vẻ đồng ý.

“Chú sẽ nói quản gia mang đồ đến.


Ông nói xong thì đắc ý vào phòng gọi điện thoại.

Lục Thời Minh có chút bất đắc dĩ, anh cúi đầu đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Đường Tuế.

“Đồ xấu xa, sao em lại nói ông ấy ở lại đây, thế giới hai người của chúng ta đã không còn nữa.



Đường Tuế cười hì hì, đưa tay ôm lấy vòng eo gầy của anh, khuôn mặt nhỏ mềm mại cũng cọ vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Lục Thời Minh vừa mới chuẩn bị lấy điện thoại ra thì bị Đường Tuế ngăn lại.

“Đừng.


Đường Tuế cầm tay anh: “Em muốn chúng ta cùng ra ngoài mua.


Trong đầu Lục Thời Minh lập tức hiện ra hình ảnh hai người cùng nhau đi dạo siêu thị, hơi mỉm cười gật đầu.

“Được!”
Thậm chí còn vô cùng chờ mong.

Hai người rửa mặt xong, tay nắm tay cùng nhau đi ra ngoài.

Lục Chính Diệu tắm rửa xong đi ra, trong nhà trống trơn, không thấy bóng người.

Trên bàn có hoa tươi, còn tràn ngập mùi hoa.

Lục Chính Diệu bỗng nhiên cảm thấy căn phòng trống rỗng này vô cùng ấm áp, còn có hơi thở con người.

Căn biệt thự lớn kia không có cảm giác hạnh phúc này.

Lục Chính Diệu hơi mỉm cười, trở về phòng ngủ.

Đến khi ông tỉnh lại thì có thể ăn đồ ăn do con trai nấu.


Nghĩ thôi cũng vui vẻ.


Đường Tuế và Lục Thời Minh vừa đi ra khu nhà, một bóng người bỗng nhiên chạy đến trước mặt bọn họ.

Trong tình huống khẩn cấp, Lục Thời Minh nhanh chóng đứng trước mặt Đường Tuế, che cơ thể bé nhỏ của Đường Tuế ở sau lưng.

Đường Tuế nghiêng người từ sau lưng Lục Thời Minh ra nhìn Tống Nhuyễn Nhuyễn sa sút tinh thần đứng ở trước mặt mình.

Lúc này Tống Nhuyễn Nhuyễn không còn gọn gàng xinh đẹp, cả người vô cùng chật vật.

Vát cotton trên người cũng đầy nếp nhăn và dơ bẩn.

“Tuế Tuế, cô có thể giúp tôi hay không.


Tống Nhuyễn Nhuyễn nhìn Đường Tuế, ánh mắt tràn đầy cầu xin.

Từ trước đến nay cô ta luôn là lục bình không rễ trôi lềnh bềnh, sau khi Đường Tuế xuất hiện thì mới có người nâng đỡ.

Hiện tại tường đổ mọi người đẩy, quản lý công ty không muốn quan tâm đến cô ta.

Ngay cả Lục Dữ Phong cũng không liên lạc được, càng đừng nói có thể nhìn thấy Lục Dữ Phong.

Tống Nhuyễn Nhuyễn nhíu mày, nước mắt cũng rơi xuống, cô ta hối hận.

Không nên giành người đàn ông của Đường Tuế, dù sao người thật lòng đối xử tốt với cô ta cũng chỉ có Đường Tuế mà thôi.

“Lúc này cô còn đến tìm tôi nhờ giúp đỡ sao?”
Khóe miệng Đường Tuế mang theo nụ cười châm chọc, đôi mắt to nhìn Tống Nhuyễn Nhuyễn.

Cô không đoán được suy nghĩ trong lòng Tống Nhuyễn Nhuyễn, hoặc là da mặt của cô ta quá dày, làm cho người ta có chút không thể tưởng tượng được.

Đúng là đến mức không biết xấu hổ.

“Tuế Tuế, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không nên giành người đàn ông của cô, là Lục Dữ Phong quyến rũ tôi, thật đó, tôi thật sự không muốn.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi