XUYÊN NHANH: HU HU ĐÊM NÀO NAM THẦN CŨNG DÍNH LẤY TÔI


Nhưng mà cô lại cực kì không thích trang trí trong phòng, tất cả đều là màu hồng phấn.

Phần lớn diện tích đều có màu hồng phấn, khiến cô cảm thấy choáng váng.

Đường Tuế cực kì ghét bỏ.

Xem ra cần một ít thời gian để sửa sang lại căn phòng này, có điều, hình như cô không có tiền.

"Rột! rột! "
Bụng của Đường Tuế bắt đầu phát ra một số âm thanh.

Cô che bụng, đói quá.

Từ sáng nguyên chủ chưa được ăn một thứ gì vào bụng, bây giờ đã là chín giờ tối, cảm thấy đói bụng cũng bình thường.

Đường Tuế vừa ôm bụng vừa đi đến tủ lạnh.

Cuối cùng cô tìm được một đĩa bánh ngọt ngàn lớp bị xoài mà Lưu Nguyệt mua để làm đồ ăn khuya.

Thoạt nhìn bánh ngọt rất ngon, Đường Tuế ngay cả dĩa cũng không lấy, trực tiếp bưng lên cắn một miếng.

Ngay sau đó, cô lại "phi, phi, phi" nhổ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại đầy ghét bỏ.

Không có bất cứ hương vị gì cả, cực kì khó ăn.


Đường Tuế nghĩ rằng là do nguyên chủ chưa từng ăn bao giờ nên mới cảm thấy bánh ngọt ngàn lớp khó ăn như thế.

Cô lại đi đến mở tủ lạnh lấy ra quả táo, cái này nguyên chủ đã từng ăn, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon.

"Răng rắc!! Phi! "
Đường Tuế tức giận ném quả táo cũng không có bất cứ hương vị gì đi, "bộp" một tiếng, đóng cửa tủ lạnh lại rồi đi ra ngoài.

Cô chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn, cô biết có rất nhiều chỗ bán đồ ăn, nghe nói ăn rất ngon.

Vốn nguyên chủ không có tiền, nhưng Đường Tuế vừa lục được tất cả tiền của mẹ con Lý Quế Nga, hiện tại đống tiền đó đang đặt trên bàn ăn cơm.

Đường Tuế cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ dài tay màu xám trên người mình, rồi đi đến phòng quần áo trong phòng ngủ chính lấy một chiếc váy mới vẫn còn nguyên mác.

Đường Tuế nháy mắt mấy cái, cô gái trong gương cũng đồng thời nháy mắt mấy cái.

Đôi mắt vừa to vừa tròn, trong suốt sạch sẽ, lông mi vừa dài vừa dày, như thể được kẻ eyeliner, trông vừa vô tội lại vừa hồn nhiên.

Đường Tuế mấp máy đôi môi hồng phấn, trên gương mặt còn lộ ra hai má lúm đồng tiền, nhìn càng rung động lòng người hơn.

Nhìn xuống dưới chút nữa, cơ thể này cao một mét sáu, tỉ lệ cực kì tốt, cho nên cũng không lùn lắm.

Đường Tuế hơi ngước cằm lên, tràn đầy tự tin.


QUần áo là đồ mới, cho nên Đường Tuế không chê.

Nhưng mà giày dép đều bị Lưu Nguyệt xỏ qua, Đường Tuế tỏ vẻ cực kì ghét bỏ.

Nguyên chủ chỉ có hai đôi, một đôi dép lê màu trắng đơn giản, một đôi giày thể thao màu xám.

Đường Tuế không chút do dự chọn đôi dép lê.

Sau đó cô cầm tiền ra khỏi nhà.

Lúc Đường Tuế ra ngoài, bên ngoài đã không còn bóng dáng ba người nhà Lý Quế Nga nữa.

Cô cũng không quan tâm ba người bọn họ đi đâu, mà dựa theo trí nhớ ấn thang máy, rời khỏi khu chung cư.

Một giờ sau, Đường Tuế chuẩn bị ném chiếc bánh kếp vừa ăn được một nửa vào thùng rác.

Cô cực kì tức giận, nhưng trong mắt những người bên cạnh lại cảm thấy cô rất đáng yêu.

Không ít người quay đầu lại nhìn cô, thậm chí còn có người lấy di động ra quay video.

Những chuyện đó tất nhiên Đường Tuế không thèm để ý đến, tay cô vừa mới đến gần thùng rác đã bị một giọng nói già nua gọi lại: "Cô gái nhỏ à, chờ đã.

"
Đường Tuế quay lại nhìn, là một bà lão quần áo cũ nát, tóc tai rối bời, trên người còn có chút bẩn.

Khuôn mặt cô lộ ra biểu cảm nghi hoặc, không nói gì.

Bà lão nhìn miếng bánh kếp trong tay cô, nuốt nuốt nước bọt, hỏi: "Có phải cô định ném đi không? Có thể cho tôi không?"
Đường Tuế hiểu ra, nhưng không lập tức đưa bánh kếp sang, mà khẽ nhíu mày: "Nhưng mà, tôi cắn một miếng rồi, hơn nữa, chả ngon gì cả.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi