XUYÊN NHANH: HU HU ĐÊM NÀO NAM THẦN CŨNG DÍNH LẤY TÔI


Em muốn bao nhiêu tiền?"
"Cho một cái giá đi.

"
Bộ dáng tài đại khí thô, cực kì tốt.

"Không phải.

" Đường Tuế lắc đầu: "Em không cần tiền, em chỉ muốn, một ngày ba bữa cơm anh đều phải ăn cùng em, chỉ có một yêu cầu này thôi.

"
"Cái này?"
Tần Tiễn Dư nhướng mày, vậy mà lại là một yêu cầu kì lạ như thế.

Lẽ nào cô có ý với mình?
Nhất kiến chung tình?
"Khụ khụ! "
Dưới ánh mắt sáng quắc của cô, vẻ mặt Tần Tiễn Dư có chút không được tự nhiên, giả bộ ho khan một tiếng, quay mặt về hướng khác.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tần Tiễn Dư giảm 10, tổng giá trị hắc hóa còn lại là 60.

Đường Tuế vừa nghe được âm thanh thông báo này của Luân Hồi Kính, lúc này mặt mày hớn hở.


Hôm nay thật sự rất may mắn mà.

"Anh có mệt không, muốn ngủ một lát không?"
Đường Tuế nghiêng đầu, cười khanh khách nhìn Tần Tiễn Dư.

Đúng thật là Tần Tiễn Dư cảm thấy có chút mệt mỏi, nên khẽ gật đầu, dưới sự hỗ trợ của Đường Tuế, anh nằm xuống giường ngủ.

Nhìn Tần Tiễn Dư ngủ, Đường Tuế cúi đầu, ghét bỏ nhìn vết máu trên váy mình.

Hình như có chút bẩn.

Cô cầm lấy một cái bọc to để bên cạnh, đi vào nhà vệ sinh, vừa mới tắm rửa thơm tho, chợt nghe thấy di động trong túi của chiếc váy bẩn kia reo lên.

Đường Tuế xoay người, nhặt chiếc váy bẩn lên, lấy điện thoại ra thì thấy trên màn hình hiển thị ba chữ bà Đường*.

Ra là bà mẹ rẻ tiền của nguyên chủ.

Đường Tuế bắt máy, nhưng còn chưa kịp nói lời nào, đối phương đã mở lời trước, xa xả như súng liên thanh.

"Đường Tuế, sao mày lại thế này, bây giờ tự nhiên phát điên cái gì mà đánh người không ngừng thế? Có phải mày có bệnh không? Trời ơi, tao cảm thấy, đáng lẽ ra tao nên đưa mày vào bệnh viện tâm thần mới đúng.

Từ lúc sinh mày ra đến nay, không ngày nào là bớt lo cả, trời ạ, sao mệnh tao lại khổ thế cớ chứ, sinh ra một đứa con như mày.

"

Mẹ Đường vừa tham gia một bữa tiệc trở về, chân có chút đau, đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì nghe được quản gia chuyển lời, bị Đường Tuế làm cho tức giận đến tim, gan, phèo, phổi đều đau nhức.

Con bé chết tiết kia, từ lúc sinh ra đến giờ không khiến người khác bớt lo, đến tận bây giờ mà vẫn gây chuyện.

Đường Tuế nghe một câu lại một câu của bà ta, vẻ mặt của cô càng thêm lạnh lùng.

Thật ra, khi đọc nội dung kịch bản cô cũng cảm giác được người nhà họ Đường vốn chả quan tâm, mới có thể khiến cho bảo mẫu kia tu hú chiếm tổ, còn tổn thương nữ chính.

Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi.

Còn muốn đưa cô đến bệnh viện tâm thần, đối xử với con gái ruột của mình, không thăm không hỏi, ngược lại còn muốn đưa vào bệnh viện tâm thần.

Đây là một người mẹ, sao lại làm được việc như thế cơ chứ.

Mẹ Đường xổ một tràng xong thì thở hổn hển, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Đường Tuế lên tiếng.

Trong đầu bà ta lại nghĩ đến hình ảnh Đường Tuế cúi đầu, vừa buồn bực vừa sợ hãi nhưng không mở miệng nói chuyện.

Chỉ cần nghĩ đến đó là bà ta cảm thấy cả người nổi nóng.

Cũng không biết sao lại thế này, sao bà ta lại sinh ra một đứa con gái như thế.

Mẹ Đường càng tức giận thêm, mắng to: "Rốt cuộc mày có nghe tao nói chuyện không, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, bây giờ mở cửa ra giải thích với bọn họ, sống đúng theo những gì tao đã sắp xếp, đừng bày thêm mấy việc phiền phức cho tao nữa.

Còn nữa, tao ở nước ngoài bề bộn nhiều việc, không rảnh lãng phí thời gian bên cạnh mày để nghe mày đánh rắm đâu.

"
Mẹ Đường nói xong một hơi, còn chưa nghe Đường Tuế đáp lại đã chuẩn bị cúp máy, định trực tiếp cắt sinh hoạt phí của cô, xem cô còn dám không thành thật nữa không.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi