XUYÊN NHANH: HU HU ĐÊM NÀO NAM THẦN CŨNG DÍNH LẤY TÔI


Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tần Tiện Dư giảm 11, giá trị hắc hóa còn lại 30.

"Anh sao thế??"
Đường Tuế thấy mặc dù mặt anh không biểu cảm, nhưng trong mắt lại lộ vẻ bi thương.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên chân mày nhíu chặt của Tần Tiện Dư.

"Đừng nhíu mày.

"
Giọng Đường Tuế mềm mại, xen lẫn chút ngọt thanh.

"Hoa này tên là gì?"
"Ngọc Nhuận.

"
Môi mỏng của Tần Tiện Dư nhếch lên một nụ cười, ngón tay thon dài nhẹ dàng vuốt ve trên cánh hoa.

"Ngọc Nhuận.

"
Lập tức vươn tay túm chặt người đàn ông, "Anh làm gì thế! Em đâu có làm gì, anh đã không cần em.

"
Lòng Lưu Nguyệt nóng như lửa đốt, nhưng không hề chảy nước mắt.

"A.

"
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, hất tay cô ta ra, quay đầu rời đi.

"Anh yêu.


"
Lưu Nguyệt nhanh chóng đuổi theo.

Trong cửa hàng, phòng VIP.

Đường Tuế nhìn nhẫn, nghe thông báo của Luân Hồi Kính trong đầu, đã nhận được âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ thành công.

"Anh mang lên giúp em.

"
Đường Tuế vương tay mình ra, nghiêng đầu, nhìn Tần Tiện Dư cười ngọt ngào.

"Được.

"
Tần Tiện Dư duỗi tay bắt được tay nhỏ của cô, đeo nhẫn lên ngón tay cô, chiếc nhẫn kim cương màu hồng hình trái tim càng tôn lên ngón tay trắng nõn tinh tế của cô.

Thật là đẹp.

Ngón tay Tần Tiện Dư khẽ động đậy, không kìm được sờ soạng một hồi.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tần Tiện Dư giảm 5, giá trị hắc hóa còn lại 25.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, hôn Tần Tiện Dư một cái.

Đường Tuế vừa mới giật mình sững sờ khi Tần Tiện Dư nắm lấy tay mình, bỗng dưng bị nhiệm vụ không biết xấu hổ này của Luân Hồi Kính làm cho ngây ra tại chỗ.

Cái gì??
"Em sao thế??"
Tần Tiện Dư thấy Đường Tuế giật mình ngây người tại chỗ không nhúc nhích, anh vẫn không nỡ buông tay ra.

Tay Đường Tuế non mềm trắng nõn, bị bao phủ trong tay anh xoa xoa.


Tay cô mềm mại không xương, nhéo rất thoải mái.

Mềm nhũn hệt như cục bột.

"Không có gì, anh đang làm gì?"
Tầm mắt Đường Tuế dừng trên ngón tay Tần Tiện Dư.

"Không làm gì Đường Tuế"
Bỗng nhiên bị bắt được, vẻ mặt Tần Tiện Dư vẫn hết sức bình tĩnh.

Nhẹ nhàng nhướng mày, buông lỏng tay ra, nhìn Đường Tuế.

GIống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Hả??
Nhưng mà, loại chuyện nhỏ này mau chóng bị Đường Tuế ném ra sau đầu.

Trong lòng cô hơi lo lắng, nụ hôn không thể hiểu được này có thật sự bình thường không??
"Tần Tiện Dư.

" Đường Tuế chợt bắt lấy một bên cánh tay của Tần Tiện Dư, đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm Tần Tiện Dư không chớp mắt.

Tần Tiện Dư khó hiểu, không biết Đường Tuế như vậy là muốn làm gì.

"Vốn em chỉ muốn một cái nhẫn, em rất thích nó.

" Nói đến đây, trên gương mặt trắng nõn của Đường Tuế lập tức nổi lên một tầng đỏ ửng, cô cắn môi, hôn Tần Tiện Dư một cái.

"Những thứ khác đều đã gói xong ạ.

"
Nói đoạn, cô ấy cung kính đặt thẻ của Tần Tiện Dư lên bàn.

"Thưa anh, anh lấy lại thẻ.

"
Tần Tiện Dư khẽ gật đầu, lấy đồ về, bàn tay to cầm tay Đường Tuế, hai người rời đi.

Thang máy lần lượt đi xuống, lúc tới tầng bốn, có người vào, mùi hương bên ngoài cũng bay vào.

Đường Tuế đột nhiên hít một hơi, mùi hương này đúng là quá hấp dẫn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi