Câu nói đột ngột của anh khiến Đường Tuế khiếp sợ đến sặc nước.
“Khụ khụ…”
Cô lại ho khan thêm mấy tiếng nữa, đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt đọng nước.
“Sẽ sao?”
Ánh mắt Cố Kim Triều khẽ xao động, bùng lên lửa giận.
Đường Tuế chạm vào ánh mắt này của anh, trái tim cô bỗng thắt lại, cô lắc đầu.
Giọng điệu trẻ con ngây thơ: “Em sẽ không lừa gạt anh đâu.
”
Cố Kim Triều khẽ gật đầu, nhếch miệng.
“Ừ.
”
“Em buồn ngủ quá, em về phòng trước đây.
”
“Ừ, được.
”
Cố Kim Triều khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Đường Tuế rời đi.
Đợi khi cánh cửa phòng làm việc hoàn toàn đóng lại, vẻ mặt anh nhanh chóng tối đi.
Anh trở lại bàn làm việc, tùy tiện thao tác vài cái, email mà Đường Tuế đã xóa trước đó xuất hiện lại.
Đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo dấy lên mưa to gió lớn.
Quả nhiên, Đường Tuế vẫn gửi email này ra ngoài.
Cô phản bội anh.
Thoáng chốc, Cố Kim Triều cảm giác lòng mình như bị đâm thủng, khó thở.
Lạnh lạnh, lùng lùng.
Lại có chút do dự.
Cố Kim Triều cắn chặt hàm răng, mắt đỏ ngầu, nhấn mở email.
Đợi đến lúc nhìn thấy nội dung email, biểu cảm trên khuôn mặt Cố Kim Triều hoàn toàn cứng đờ.
Mặt anh đầy kinh ngạc?
Sau khi đọc kỹ nội dung email, thứ mà Đường Tuế gửi gồm một ít nội dung, một ít lời chế giễu.
Chính là nó?
Anh giống như vừa trải qua lên voi xuống chó.
Cố Kim Triều tắt máy tính, đi về phòng.
Lúc này, Đường Tuế đang thấp thỏm nằm trên giường.
Hu, hành động vừa rồi thực sự có chút đáng sợ đó.
Bây giờ trái tim của cô vẫn còn đập thình thịch.
Đường Tuế dùng ngón tay, nhẹ nhàng che trái tim của mình lại.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều giảm 10, tổng còn 40.
Nghe vậy, Đường Tuế kinh ngạc ngồi bật dậy, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại ôm chặt chăn bông, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ủa, sao lại giảm nhỉ.
Hơ.
Cảm giác như đang nằm mơ.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Cố Kim Triều từ bên ngoài bước vào.
Đường Tuế vội vàng ngã phịch xuống giường, định giả vờ ngủ.
Cố Kim Triều nhìn thoáng qua, không khỏi bật cười: “Giờ mới giả vờ ngủ có phải hơi muộn không?”
Bàn tay nhỏ của Đường Tuế nhẹ nhàng gạt chăn bông ra, chỉ để lộ một đôi mắt to long lanh.
“Sao lại sợ anh?”
Cố Kim Triều bước gần đến.
Đường Tuế nghe vậy thì đánh trống lảng.
“Sao em lại sợ anh chứ.
”
Nói xong còn đặc biệt ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt cũng ngơ ngác, không cố định.
Cố Kim Triều thấy cô như thế này thì bật cười.
Anh tiến lên vài bước, ngồi lên giường.
Rồi vươn tay bóp lấy cái cằm mảnh khảnh của cô, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô.
“À? Giờ cũng không sợ nữa à.
”
Thật là đáng yêu quá đi.
Anh quyết định rồi.
Cố Kim Triều đột nhiên cúi người, đôi môi mỏng chạm vào môi cô, đặt lên đó một nụ hôn.
“Ngu ngốc.
”
Đường Tuế cuộn tay thành nắm đấm nhỏ, vùng vẫy kháng nghị.
“Em không ngốc chút nào nhé.
”
Lúc này Cố Kim Triều đã rời khỏi giường, chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh.
Nghe cô nói, anh mỉm cười nhìn cô.
“Ừm, đúng là không ngốc chút nào.
”
Đường Tuế:???
Tại sao, cô lại thấy càng mỉa mai hơn nhỉ.
“Hừ.
”
Đường Tuế mềm mại khịt mũi rồi nằm xuống, ôm chăn bông, khóe miệng hơi giương lên.
.