XUYÊN NHANH KHI VẠN NGƯỜI MÊ CHƠI TRÒ CHƠI TÌNH YÊU


Tất nhiên, sự lo lắng của Lương thị là dư thừa, Tạ Dữ cũng không phải là kẻ cầm thú như thế, sẽ không nảy sinh hứng thú với một tiểu cô nương mười sáu tuổi mà bản thân mới gặp hai lần.

Có điều, hành động của Tạ Tam hơi quá đáng, người là do hắn mang về, không nên chịu uất ức, thế nên Tạ Dữ mới đồng ý việc Ninh Xu nói đỡ cho Đoạn Hiển.

Hắn an ủi Ninh Xu: "Ôn cô nương, Tạ Loan còn nhỏ, mong ngươi sẽ bao dung một chút.

"Hung trưởng cũng như cha, nên Tạ Dữ luôn đối xử với đệ đệ Tạ Loan giống con trai mình, hơi thiên vị một chút cũng không đáng trách:“Vốn dĩ là do lòng dạ ta không đủ rộng lớn nên mới nảy sinh tranh cãi với Tam công tử, hy vọng Hầu gia và Tam công tử tha thứ.

"Tạ Dữ ngạc nhiên: “Ngươi còn cãi nhau với nhau!”Ninh Xu cúi đầu: “Không phải cãi nhau, chỉ là một chút hiểu lầm.

”Lương thị xen vào, kể ngắn gọn lại chuyện ở núi giả hôm trước:“Tam đệ nhìn thấy Ôn cô nương và Hạnh tỷ nhi thân thiết với nhau, cho rằng nàng có ý đồ nên hai người mới cãi nhau.

Do Tam đệ giận dỗi nên mới có chuyện hôm nay.

"Nàng ta rất biết cách ăn nói, ví dụ như câu nói vừa rồi, bề ngoài là nói Tạ Tam không đúng, nhưng trên thực tế sẽ khiến người nghe nghi ngờ Ninh Xu, không biết nàng có suy nghĩ xấu xa gì hay không.

Ninh Xu liếc nhìn Lương thị, bắt đầu cân nhắc xem có nên giải thích rõ ràng với nàng ta rằng bản thân không hề yêu thích tướng công của nàng ta hay không.


Ninh Xu cảm thấy chuyện này không quan trọng, cũng không cần tranh cãi với nàng ta làm gì.

Nàng cũng không quan tâm Tạ Dữ có hiểu lầm hay không nên không thèm giải thích gì cả.

Nhưng mà mọi chuyện lại không diễn ra như tưởng tượng của Lương thị, Tạ Dữ lại quan tâm một sự kiện khác: “Hử? Tạ Loan đã nói những gì?”Lương thị: “Chuyện này… phải hỏi Ôn cô nương.

”Ninh Xu cân nhắc một chút rồi mới tiếp lời:“Ta thấy hắn quá hung dữ, không biết phân biệt phải trái đúng sai, nên cũng không nói chuyện với hắn nữa, chỉ nói với Hạnh tỷ nhi mà thôi.

”Dựa theo tính cách kiêu ngạo của Tạ Loan, đúng là sẽ thẹn quá hóa giận.

Tạ Dữ hừ nhẹ một tiếng rồi cẩn thận quan sát Ôn Ninh Xu lần nữa.

Trước khi quyết định mang nàng về Hầu phủ, Tạ Dữ đã cho người điều tra tỉ mỉ về nàng, biết Ôn Ninh Xu là một bé gái mồ côi tội nghiệp, hoàn cảnh gia đình cũng trong sạch.

Nhưng hiện tại, chỉ qua vài câu nói ngắn gọn, hắn đã nhận ra, nàng chỉ có vẻ bề ngoài yếu đuối mà thôi.

Hắn muốn tìm hình ảnh của Uyển Nhi trên người nàng, nhưng lại phát hiện, cuối cùng thì nàng cũng không phải Uyển Nhi.


Cũng không phải buồn bã, chỉ là đã hiểu rõ.

Tạ Dữ trái lại cũng không quá thất vọng, nhưng hắn đã suy nghĩ thông suốt.

Một cô gái như vậy, sẽ không bao giờ trở thành thế thân của bất kỳ ai cả.

Về phần Ninh Xu, nàng muốn nhân dịp này xác nhận việc ở lại Hầu phủ, nên đã nói thẳng: “Hầu gia, ta muốn mặt dày nhờ ngài một chuyện.

”Tạ Dữ nói: “Ngươi nói đi.

”Ninh Xu đơn giản kể lại chuyện bản thân bị chú họ và quan viên địa phương hợp tác hãm hại, nói xong lại hành lễ:“Hy vọng Hầu gia có thể cho ta ở nhờ một thời gian, chờ ta giải quyết xong chuyện này, nhất định sẽ trả ơn.

”Tạ Dữ đã nói giúp cho nàng với Hình Bộ, còn yêu cầu mà nàng đề ra thì chỉ là chuyện nhỏ, hắn gật gật đầu: “Tất nhiên là được, có lẽ chủ họ của nàng sẽ dò la hành tung của nàng ở kinh thành.

Nếu nàng lộ mặt ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, trước khi chuyện này được giải quyết xong, nàng cứ yên tâm ở lại Hầu phủ, có nhu cầu gì, có thể đến tìm Lương di nương.

”Sau khi Lương thị nghe xong thì cười gượng gạo.

Ninh Xu nói:“Cám ơn Hầu gia.

”Ở một diễn biến khác, Tạ Loan càng nghĩ càng giận mà lang thang một mình trên đường mòn, còn nhóm mấy người Thanh Trúc đã bị kéo đi lãnh trượng hình.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi