XUYÊN NHANH: KÍ CHỦ NHÀ TA BỆNH KHÔNG NHẸ

Thiếu niên nhìn xe lăn hồi lâu, cuối cùng quyết định an phận xuống.

Ngồi thì ngồi, cũng chỉ một tuần thôi.

Thứ này không làm khó được hắn.

Diêu Ý ghét bỏ rồi lại ghét bỏ, ngoan ngoãn ngồi lên xe, lăn vào bếp.

Nhưng vừa mở cửa phòng, hắn liền khựng lại.

Hắn bị Khuynh Diễm vứt bỏ rồi sao? Đây là đâu?

Quay đầu nhìn bên trong phòng ngủ, rõ ràng vẫn là nơi hắn ở thời gian qua.

Diêu Ý vội vã chống tay đẩy xe về phía trước, đến khi nhìn thấy bức ảnh gia đình của Khuynh Diễm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cứ tưởng cô đã đem hắn cho người khác, hoặc là bán hắn đi.

May là cô không vứt bỏ hắn.

Nhưng mà...

Tại sao chỉ mới ngủ một giấc, cả căn hộ đã hoàn toàn thay đổi rồi? Cách bày trí này, cứ là lạ thế nào ấy...

Diêu Ý nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng cũng không đạt được kết luận nào.

Bụng reo lên mấy tiếng, náo cả đêm, từ buổi chiều hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa ăn gì.

Diêu Ý vào bếp định làm chút đồ lót dạ, nhưng vừa ngước mắt đã thấy trên chiếc bàn gỗ đặt mấy hộp thức ăn.

Cái này... là Khuynh Diễm nấu cho hắn sao?

Đến gần hơn, Diêu Ý mới biết mình nghĩ nhiều rồi, Khuynh Diễm giống kiểu người sẽ tự tay nấu sao? Thức ăn kia dĩ nhiên là được mua về.

Nhưng mà... logo ở trên hộp là cửa hàng hắn hay gọi đồ ăn.

Gần đây Diêu Ý muốn Khuynh Diễm nói chuyện với hắn, thậm chí là chọc cô mắng hắn, nên mới cố ý không thèm nấu ăn.

Ngày nào cũng là hắn lủi thủi ăn cơm một mình, vừa ăn vừa khó chịu.

Nhưng cô đâu có ở nhà, sao lại biết cửa hàng hắn hay gọi thức ăn về?

Vậy... cô có biết hắn thích món gì không?

Diêu Ý chầm chậm mở hộp, đáy lòng ẩn giấu một tia chờ mong, sâu đến mức chính hắn cũng không phát hiện được.

Hộp vừa mở ra, Diêu Ý tròn mắt, giây tiếp theo bật cười thành tiếng.

Thiếu niên ngồi trong phòng bếp, gương mặt tràn đầy ý cười, môi cong cong mím lại, sợi tóc nhảy múa theo âm thanh khúc khích.

Tia nắng rọi vào từ cửa sổ, người bên trong đẹp đến mông lung không chân thực. Hắn như thiên thần lạc xuống trần gian, ngây thơ trong sáng.

Diêu Ý cười một lúc, mới bắt đầu động đũa.

Những món ăn Khuynh Diễm gọi về, hoàn toàn không phải món hắn thích, nhưng chúng có một điểm chung – rất đẹp mắt.

Hắn như nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô 'Thức ăn có thể không ngon, nhưng nhất định phải đẹp'.

Dường như cô rất cố chấp với điều này, nhưng hắn không thấy phản cảm, mà chỉ thấy... đáng yêu?

Diêu Ý hơi khựng lại, ngơ ngác với ý nghĩ của mình.

Người khác thích hắn vì hắn đẹp, hắn thấy bọn họ thật ghê tởm. Nhưng Khuynh Diễm thích thức ăn vì chúng đẹp, tại sao hắn không chán ghét cô?

Khác biệt ở chỗ nào?

Có lẽ là... ánh mắt.

Những người đó nhìn hắn, ánh mắt đều hiện lên một loại ham muốn đen tối.

Nhưng ánh mắt Khuynh Diễm nhìn thức ăn, không có khát cầu, hoàn toàn thờ ơ, giống như có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.

Diêu Ý bỗng nhiên hoảng hốt. Vậy hắn đối với cô... có phải có cũng được, mà không có cũng chẳng sao không?

Hắn nhớ đến ánh mắt Khuynh Diễm, luôn là một mảng tĩnh lặng, thậm chí... hoàn toàn không có hắn bên trong.

Ting ting ting!

Tiếng tin nhắn vang lên.

Diêu Ý cầm điện thoại lên đọc, mày từ từ nhíu chặt lại.

Cô sẽ không về? Cô bỏ mặc hắn khi hắn đang bị thương?

Còn bắt hắn phải hồi phục chỉ trong một tuần! Thật quá đáng!

Vậy chắc là cô không thích hắn...

Cũng tốt, hắn sẽ không cần mỗi ngày đề phòng cô có ý đồ xấu xa với hắn, không cần sợ cô sẽ làm loại chuyện ghê tởm với hắn, không cần...

Tại sao lại thấy khó chịu thế này?

Chắc là do ăn nhiều nên khó tiêu, phải đi tìm thuốc uống.

Thuốc để ở đâu nhỉ?

Ting ting ting!

Tin nhắn lại lần nữa reo lên.

Diêu Ý vội vàng chộp lấy điện thoại.

Tin nhắn dài ngoằng, viết nơi để thuốc, liệt kê một loạt các tên thuốc khác nhau kèm theo công dụng, người bên kia còn căn dặn hắn phải thay băng vết thương mỗi ngày.

Hừ!

Không thích hắn thì nhắn nhiều như thế làm gì?

Hắn mới không cần cô!



Quán cà phê gần chung cư.

Khuynh Diễm ngồi đối diện hai người đàn ông, đầu ẩn ẩn đau.

Cả đêm không ngủ giải quyết một tên ăn vạ, sáng ra phiền phức lại nhân đôi.

Tiểu nha đầu thiện lương sao mà khổ quá!

"Tiểu Diễm, con có thấy chỗ nào không khỏe không?"

Chú út ngồi bên trái, áo sơ mi cài chặt, cổ đeo cà vạt ngay ngắn, áo vest gấp nề nếp đặt trên cánh tay, đang chồm về phía trước.

Vẻ ngoài khoảng bốn mươi, nhưng nét đẹp lịch lãm vẫn ẩn hiện trong từng động tác.

Nghe nói có không ít phụ nữ theo đuổi chú út, nhưng chú luôn miệng nói, con nhỏ chưa trưởng thành, không thể đi thêm bước nữa.

Mà con nhỏ này, chính là Niên Bách và nguyên chủ.

Dù hai anh em cô ấy khuyên nhủ chú út ra sao, chú vẫn kiên quyết thủ thân như ngọc.

Chú út vẻ ngoài rất tốt, nhưng bên trong lại cất giấu một căn bệnh... gà mái mẹ!

"Tiểu Diễm, đi đến chỗ đông người thế này con thật sự không sao chứ? Con có mang theo thuốc không?"

"Chú biết gần đây tình trạng con trở nên tốt hơn, nhưng nơi này không phải quá nguy hiểm rồi sao?"

"Tiểu Diễm, sao con không trả lời chú? Con nói gì đi! Con..."

Khuynh Diễm: "..." Thao thao bất tuyệt như thế, ta trả lời chỗ nào?

Rốt cuộc có im lặng để ta nói không?

Thật muốn về ngủ...

"Chú út!" Niên Bách kéo tay chú út ngăn ông lại: "Chú đừng như thế, Tiểu Diễm sẽ sợ đấy."

"Chú..." Chú út muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng, cố giữ mình im lặng!

Khuynh Diễm: "..." Nhìn ta giống đang sợ hãi sao? Được rồi, cũng có chút.

Nếu đây không phải chú út của nguyên chủ, ta đã tiễn...

\[Kí chủ! Cô như vậy là đại nghịch bất đạo, đi ngược luân lý, sẽ bị người đời phỉ nhổ!\] Hệ Thống nhanh chóng ngăn cản lời văn của Khuynh Diễm.

Ta chỉ mới nghĩ mấy chữ, một câu hoàn chỉnh còn chưa ghép đủ.

Tổ chức bọn mi chơi cấm khẩu không đã thèm, liền chọc thêm một chân vào quyền tự do suy nghĩ của ta?

Thật quá phận! Ta vẫn chưa kịp đại nghịch bất đạo đâu!!

Hệ Thống: \[...\] Nếu không phải nhìn vẻ mặt tiếc nuối của kí chủ, nó cũng suýt tin mình rất quá đáng đấy!

Rốt cuộc thì khi nào cô mới có thể nghiêm túc làm người vậy hả?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi