XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Saya
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Tuy nhiên, lần này Nguyễn Tiểu Ly ở lại quân doanh lâu hơn trước kia, ước chừng thời gian đã được một tháng. 
Đại tướng quân là huynh trưởng của Hoàng hậu, trên danh nghĩa thì Nguyễn Tiểu Ly cũng phải gọi một tiếng cữu cữu.
Vị Đại tướng quân này rất nghiêm khắc, ông đặt rất nhiều kỳ vọng vào Tứ hoàng tử. Nguyễn Tiểu Ly đã đi theo ông từ năm bốn tuổi, biểu hiện của “hắn” vẫn luôn rất đáng được tán dương, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không hề than khổ khiến cho đại tướng quân rất yêu thích và mong muốn bồi dưỡng “hắn” thành tài. Vậy nên, bình thường trong lúc huấn luyện ông sẽ nghiêm khắc với “hắn” hơn một chút. 
Trong thời gian một tháng này, Đại tướng quân đã tiến hành đủ loại rèn luyện đối với Nguyễn Tiểu Ly, ra tay cũng không chút lưu tình. Một đứa nhóc choai choai đi theo một đội binh phơi nắng dưới thái dương nóng hừng hực và tiến hành các loại huấn luyện khác nhau.
Một tháng thời gian trôi qua, trên người Nguyễn Tiểu Ly chồng chất vết thương, hầu như chẳng có chỗ nào lành lặn. 
Đại tướng quân: “Lần này Điện hạ trở về nhân tiện hãy nghỉ ngơi nửa tháng đi. Nửa tháng sau, thần sẽ kiểm tra trình độ cưỡi ngựa bắn cung của ngài.”
Xe ngựa đón Nguyễn Tiểu Ly hồi cung đã đến, Nguyễn Tiểu Ly đứng bên cạnh xe ngựa khẽ gật đầu.
Đến khi ngồi vào trong xe, thân thể của Nguyễn Tiểu Ly lập tức mềm nhũn, nằm liệt xuống tại chỗ. Tiểu Ác lo lắng hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi?”
Nguyễn Tiểu Ly không nói được câu nào, chỉ yên lặng nhắm mắt, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
“Hắn” rất rõ ràng cơ thể của mình không ổn, ngoại trừ những đau nhức dữ dội bên ngoài thì ý thức cũng rất mơ hồ khiến “hắn” có dự cảm không tốt.

Trong những năm này, Nguyễn Tiểu Ly chưa bao giờ triệu kiến ngự y, bởi vì “hắn” tuyệt đối không thể bại lộ thân phận nữ nhi của mình. Cũng vì lẽ đó, “hắn” đã cố tình xây dựng tật xấu rằng bản thân rất ghét để ngự y xem bệnh. Mỗi lần bị thương cũng chỉ có thể đi trộm thuốc lúc nửa đêm. 
Lần này, “hắn” nhất định cũng phải cố gắng chống đỡ… tuyệt đối không được ngất giữa đường, tuyệt đối không thể để cho ngự y đến gần. 
Tiểu Ác cũng biết Nguyễn Tiểu Ly không thoải mái, nó nói: “Cô cố gắng kiên trì một chút, sau khi hồi cung thì phái người đến chỗ ngự y lấy thuốc.”
Hạn chế di chuyển cũng tốt. 
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta biết rồi.”
Tiểu Ác: “Cô phải cố gắng chịu đựng, đừng có ngất đi đấy.”
“Ừ.”
Sau đó Nguyễn Tiểu Ly không nói lời nào nữa. “Hắn” ngồi thẳng người dậy rồi nhắm chặt mắt lại. 
Một đứa trẻ mới lớn phải chịu huấn luyện cường độ cao trong một thời gian dài như vậy thật sự rất khó chống đỡ được. Nhưng chính vì ý niệm không thể để người khác phát hiện ra thân phận nữ nhi mà “hắn” mới một mực kiên trì đến khi về đến hoàng cung.
Xe ngựa không thể vào được bên trong, chỉ có thể đưa đến bên ngoài hoàng cung. Sau khi xe ngựa dừng lại, “hắn” phát hiện thân thể không có sức lực, hoàn toàn không đứng dậy nổi. 
Nguyễn Tiểu Ly mở to mắt, miệng há to thở dốc hòng làm cho bản thân tỉnh táo một chút, lấy lại một chút sức lực.
Thị vệ bên ngoài thấy xe ngựa dừng lại nhưng bên trong không hề có chút động tĩnh nào, vội vàng tiến gần xe ngựa và hành lễ: “Tứ điện hạ, ngài làm sao vậy?”
“Không có gì, ngươi mau đi làm việc của mình đi, không cần phải canh giữ ở đây.”

Trong xe ngựa truyền ra giọng nói trẻ trung không phân biệt được nam nữ của đứa trẻ, chính là Nguyễn Tiểu Ly miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh mà trả lời lại một câu. 
Trong lòng thị vệ có hơi khó hiểu, đã đến hoàng cung rồi vì sao Tứ điện hạ còn không xuống xe ngựa? 
Thế nhưng chức trách của thị vệ là phục tùng mệnh lệnh, cho dù có nghi hoặc thế nào thì bọn họ cũng không dám hé răng, vì thế sau khi hành lễ xong liền xoay người rời đi. 
Giờ phút này, màn đêm đã buông xuống, vầng trăng cũng đã hiện ra. Ánh trăng chiếu lên vách tường cung lạnh băng. Xe ngựa vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, xung quanh không có một chút tiếng động. 
Nguyễn Tiểu Ly dựa vào xe ngựa thở hổn hển. 
Tiểu Ác: “Cảm thấy thế nào?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Tạm ổn, ta ngồi thêm một lát nữa rồi sẽ tự quay về.”
Dường như đã tốt lên một chút.
Những thị vệ này đều là người của Đại tướng quân, không thể hoàn toàn tin tưởng. Nói chính xác hơn thì vốn dĩ không có người nào có thể khiến “hắn” tin tưởng được cả. 
Nguyễn Tiểu Ly không dám, cũng không thể biểu hiện ra việc bản thân bị thương nặng ở trước mặt người khác. Ai biết được liệu rằng ở trong đó có người của nam chính hay mẫu thân của hắn hay không? Trong cuộc chiến giành ngai vị này, nếu không cẩn thận thì ngay cả chết thế nào cũng không biết.
Một lát sau, Nguyễn Tiểu Ly cử động thân thể, chầm chậm bước xuống xe ngựa. 
Bên ngoài là một vùng yên tĩnh. Ánh trăng rất sáng, soi tỏ cả hoàng cung. Sau khi xác định không có người nào khác, lúc này Nguyễn Tiểu Ly mới lảo đảo đi về hướng tẩm cung của mình.
Bình thường thì thấy đoạn đường này không phải quá dài, nhưng hôm nay lại cảm thấy nó dài đằng đẵng lạ thường. Thân thể bị thương, đi một bước thì bụng lại truyền tới một cơn đau dữ dội.

Xem ra là bị thương trong lúc đánh nhau với những người kia vào buổi huấn luyện mấy ngày trước. 
Tiểu Ác: “Cô ngồi nghỉ một chút đi. Ta sợ cô thật sự không đi nổi đến tẩm cung.”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu, ngồi xuống tảng đá bên cạnh. Thời điểm vừa nghỉ ngơi xong và đang định đứng dậy, “hắn” đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ bên cạnh. 
“Ai?”
Đứa trẻ nhanh chóng quay đầu nhìn sang bên kia, lập tức nhìn thấy một thiếu niên tầm mười hai tuổi mặc cẩm y trường bào màu đen đang bước tới đây. Thân hình của hắn thon dài, trong tay còn cầm một chiếc đèn. Đèn quá sáng đến độ có chút chói mắt, Nguyễn Tiểu Ly phải híp mắt lại mới có thể nhìn rõ người đến là ai.
Tiểu Ác: “Là nam chính.”
Nguyễn San cầm một chiếc đèn đi tới, phía sau hắn còn có một thị vệ. 
Tiểu Ác: “Sao hôm nay lại xui xẻo như vậy chứ…”
Nguyễn Tiểu Ly: “Đúng là khá xui xẻo.”
Nguyễn San cũng vì nghe thấy tiếng nói chuyện nên mới qua đây. Hắn vừa mới đi thỉnh an mẫu phi của mình và đang chuẩn bị hồi cung, đương lúc đi ngang qua thì nghe được giọng nói. 
Nhìn Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi trên tảng đá với sắc mặt tái nhợt, Nguyễn San sửng sốt một chút rồi mở miệng thử hỏi: “Tứ hoàng đệ?”
Nguyễn Tiểu Ly mang theo tâm trạng không tốt trả lời: “Ánh mắt của hoàng huynh không được tốt hả? Nhìn không ra ta à?”
Vừa mở miệng ra là giở giọng điệu khó chịu, hắn chọc tới hoàng đệ sao? 
Thật ra trong những năm gần đây, Nguyễn San cũng không thường xuyên gặp Nguyễn Ly Trúc, bởi vì từ khi Nguyễn Ly Trúc bắt đầu tập võ thì hầu như không ở trong cung. Mỗi lần đi ngang qua chạm mặt nhau cũng rất vội vàng.
Hơn nữa từ khi còn nhỏ, quan hệ của hai người bọn họ không được tốt lắm, thế nên cho dù có gặp nhau cũng sẽ chẳng chào hỏi. Đã rất lâu không nghe thấy Tứ hoàng đệ nói chuyện với hắn.
“Đệ làm sao vậy? Bị thương sao?” Nguyễn San đã sớm chú ý đến sắc mặt của “hắn” không đúng, hơi thở cũng không bình thường. 

Ai làm Nguyễn Ly Trúc bị thương? 
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong cung liên tục truyền đi những lời đồn. Đồn rằng vị Tứ đệ này càng lớn thì tính cách càng âm ngoan, giết người như ngóe. Những cung nhân trong điện của hắn không biết đã chết hết bao nhiêu đợt rồi.
Sinh ra là nam nhân nhưng tướng mạo lại giống như nữ nhân, khuôn mặt lớn lên còn đẹp hơn cả nữ tử, thế nhưng tính cách lại âm ngoan như bọ cạp. Ai có thể làm hắn bị thương được chứ? 
Nguyễn Tiểu Ly đứng lên. Tiểu Ác nói: “Cô nhất định phải ráng chống đỡ. Nam chính và cô là đối thủ một mất một còn, nếu bị nam chính phát hiện ra bí mật của thân thể này thì vai phản diện này của cô còn chưa kịp trưởng thành đã chết yểu rồi đấy.”
“Ừ.”
Lúc “hắn” đứng dậy, thân thể rõ ràng có chút lung lay. Nguyễn San khẽ siết chặt bàn tay, bởi vì hắn vừa mới vô thức định đỡ Nguyễn Ly Trúc theo bản năng. 
“Đệ bị thương thế này, những người bên cạnh đệ đi đâu hết rồi?”
“Hoàng huynh, huynh đang quan tâm ta sao, hay là thích xen vào chuyện của người khác?” Đứa trẻ cười âm hiểm, nhìn không ra vui buồn. 
Thị vệ trung thành phía sau Nguyễn San không nhìn nổi nữa. Nhị điện hạ cũng chỉ có ý tốt, sao Tứ điện hạ lại không biết cảm kích chứ?
“Hoàng huynh, nếu không có việc gì khác thì ta về trước đây.”
Nguyễn Tiểu Ly không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này. “Hắn” vòng qua Nguyễn San rồi đi thẳng. Tuy nhiên mới đi được vài bước thì thân thể lại lung lay. 
Nguyễn San lập tức xoay người vươn tay đỡ “hắn”.
Nhẹ quá!
“Ta đưa đệ về.” Nguyễn San lạnh lùng nói. 
“Không cần, buông ra!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi