XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Tỳ nữ bên người Vương Lê Nguyệt lập tức cúi đầu nói bên tai nàng: “Tiểu thư, Tần Vương điện hạ rời tiệc rồi, người có muốn qua đó không?”
Tỳ nữ này là người của Thừa tướng. Hôm nay Thừa tướng đã dặn dò nàng phải tiếp xúc thật nhiều với vị Tần Vương này.
Ánh mắt Vương Lê Nguyệt hiện lên vẻ cười lạnh. Nàng chẳng phải là Vương Lê Nguyệt thật, Thừa tướng cũng không phải là thân phụ của nàng. Nàng cùng lắm chỉ là một cô hồn mà thôi, cần gì phải nghe theo những người này? Từ trước đến nay, hôn sự của nàng cũng chỉ do chính nàng tự định đoạt.
Vương Lê Nguyệt trực tiếp làm lơ tỳ nữ kia, vờ như không nghe được, sau đó chậm rãi ăn đồ ăn, chốc chốc còn nhìn Tứ hoàng tử sắc mặt hồng hào phía đối diện một cái.
Hoa viên rất lớn, Nguyễn San đi tới một góc không người.
“Ra đây đi.”
Vừa dứt lời, một ám vệ lập tức xuất hiện, quỳ xuống trước mặt hắn: “Chủ tử.”
“Trước yến hội, Tứ hoàng tử đã tiếp xúc với người nào, đã xảy ra chuyện gì?”
Vốn dĩ ngày nào ám vệ cũng sẽ đến bẩm báo những chuyện về Nguyễn Ly Trúc vào ban đêm, nhưng mà hôm nay Nguyễn San lại không muốn chờ đến buổi tối nên đã trực tiếp gọi ám vệ ra hỏi.

Ám vệ: “Tứ hoàng tử có gặp đại tiểu thư của Phủ Thừa Tướng, hơn nữa còn lên tiếng trợ giúp…”
Ám vệ kể lại mọi chuyện thật kỹ càng tỉ mỉ. Hắn cũng không phát hiện ra từ lúc hắn mở miệng nói Tứ hoàng tử gặp đại tiểu thư của Phủ Thừa Tướng, sắc mặt của vị chủ tử trước mặt đã bắt đầu trầm xuống.
Kể xong, ám vệ mãi vẫn không nghe được giọng nói chủ tử. Tuy nhiên hắn cũng không dám ngẩng đầu, cứ thế tiếp tục quỳ một gối bất động. Thật lâu sau, Nguyễn San đột nhiên lạnh giọng hỏi: “Gần đây Tứ hoàng tử có sủng hạnh cung nữ không?”
Ám vệ sửng sốt.
Bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, Tứ hoàng tử đã sủng hạnh cung nữ, nhưng hầu hết những cung nữ đó đều sống không lâu. Cái danh háo sắc của Tứ hoàng tử cũng có chút tiếng tăm.
“Bẩm chủ tử, hai tháng qua Tứ hoàng tử không sủng hạnh cung nữ.”
“Đi xuống đi.”
Ám vệ nhanh chóng ẩn mình về chỗ tối. Nguyễn San đứng yên tại chỗ một hồi lâu, trong đầu hồi tưởng lại gương mặt của Vương Lê Nguyệt. Diện mạo của nàng ta đúng là rất xuất sắc, hoàng đệ sẽ thích không?
Rõ ràng Vương Lê Nguyệt này có ý với hoàng đệ. Nếu có mỹ nhân nhào vào trong ngực, chắc là hắn sẽ không cự tuyệt nhỉ…
Nực cười, thật là nực cười.
Nguyễn San cảm thấy bản thân vô cùng nực cười. Từ mấy năm trước hắn đã chú ý đến nhất cử nhất động của Nguyễn Ly Trúc. Rõ ràng hai người là đối thủ, là địch nhân, thế nhưng hắn lại không thích Nguyễn Ly Trúc tiếp xúc với nữ tử, đặc biệt là không thích hắn sủng hạnh cung nữ!
Hắn nhớ rất rõ lần đầu tiên bản thân mất khống chế chính là khi nghe ám vệ bẩm báo lại rằng Tứ hoàng tử đã sủng hạnh một cung nữ lúc nửa đêm. Ngày hôm ấy hắn có một loại cảm giác bực bội không nói nên lời…
Vô cùng buồn cười.

Nguyễn San điều chỉnh lại cảm xúc xong, sau đó mới nhấc chân rời đi.

Cho dù có nghiêm túc ăn uống như thế nào nhưng với ánh mắt vẫn luôn nhìn qua bên này của Vương Lê Nguyệt thì trừ phi Nguyễn Tiểu Ly là người chết, nếu không sẽ không thể nào không có chút phát giác.
“Hắn” cảm thấy không quen khi bị người khác nhìn.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu đối mắt với Vương Lê Nguyệt, cười một nụ cười đầy tà ý, sau đó nâng chén rượu lên.
Đối với hành động có ý đùa giỡn thế này, những cô nương bình thường chắc chắn sẽ phản cảm. Thế nhưng Vương Lê Nguyệt là ai chứ? Thân là nữ sát thủ xuyên không, nàng không những không thèm để ý mà ngược lại còn cảm thấy thú vị. Vương Lê Nguyệt cũng nâng chén lên, cười với Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn San vừa trở lại thì thấy được cảnh tượng này. Hai người tươi cười như hoa, đối mặt nâng chén! Hắn đen mặt ngồi xuống.
Trong buổi yến hội này, người chăm chú ăn uống từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Nguyễn Tiểu Ly, những người khác đều có tâm tư riêng.
Dùng tiệc xong, hội thơ hôm nay mới chính thức kết thúc. Mọi người đều đứng dậy cáo biệt nhau. Nguyễn Tiểu Ly uống xong ngụm rượu trái cây cuối cùng mới chậm rì rì đứng dậy, vừa mới đứng lên thì Nguyễn San bên cạnh đã đi tới. Hắn thản nhiên nói: “Hoàng đệ còn nhỏ, không cần phải nóng lòng chuyện hôn sự.”
Nguyễn San nói xong lời này, hoàn toàn không cho Nguyễn Tiểu Ly cơ hội phản ứng lại mà đã trực tiếp bước đi. Khuôn mặt tinh xảo của Nguyễn Tiểu Ly ngây ra: “…”
???

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế? Nguyễn San qua đây cảnh cáo gì vậy, hay là cảm thấy ta sẽ đoạt người với hắn?
Tiểu Ác: “Ký chủ cô đã làm gì?”
“Ta không biết mà.”

Sau khi trở lại hậu cung, Nguyễn San vừa nhìn thấy Giai Hoàng quý phi thì Giai Hoàng quý phi đã tò mò hỏi dò: “Con cảm thấy đích nữ của Phủ Thừa Tướng thế nào?”
Nguyễn San nghe vậy, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh hai người Nguyễn Tiểu Ly và Vương Lê Nguyệt thâm tình đối mặt trên hội thơ, trong lòng không nhịn được mà nổi lên một trận bực bội. Tuy nhiên vẻ mặt của hắn thoạt nhìn vẫn không hề có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ mơ hồ có chút kháng cự với Vương Lê Nguyệt.
“Mẫu phi, con không có bất kỳ cảm giác gì với nàng ta hết.”
Giai Hoàng Quý phi vốn dĩ còn mang theo chút mong đợi, nhưng sau khi nghe được lời nói của Nguyễn San lại không khỏi cảm thấy thất bại, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.
Nàng đặt tầm mắt ở trên người Nguyễn San để tìm hiểu một lúc lâu, muốn nhìn ra một ít cảm xúc bản thân muốn thấy nhưng cuối cùng chỉ có thể bất lực mà từ bỏ.
Chuyện để cho Nguyễn San tiếp xúc với đích nữ nhà Thừa tướng là kế hoạch mà Giai Hoàng quý phi đã chuẩn bị từ rất lâu, nhưng nàng đã không tính đến chuyện Nguyễn San chẳng có chút ham thích gì với nó.
Giai Hoàng quý phi nghĩ đến đây lại thở dài lần nữa. Đứa nhi tử này của nàng mặt nào cũng tốt, nhưng về mặt tình cảm thì lại không ổn chút nào.
“Sau này con vẫn phải tiếp xúc nhiều hơn với đích nữ nhà Thừa tướng. Chính phi sau này của con nhất định phải là nàng. Nếu hai người các con ở bên nhau thì Phủ Thừa Tướng sẽ trở thành hậu thuẫn rất lớn của con.”
Vẻ mặt Nguyễn San vẫn rất lạnh nhạt khi nghe những lời nói đó: “Con không cần nữ tử trợ giúp để thượng vị.”
“Con…”
Nguyễn San cắt ngang lời nói của Hoàng quý phi: “Mẫu phi yên tâm, con tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của người. Con nhất định sẽ không buông tay, nhưng con cũng tuyệt đối không lợi dụng nữ nhân.”

Giai Hoàng quý phi nhìn dáng vẻ kiên định của Nguyễn San, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Tính tình nhi tử nhà mình như thế nào nàng biết rất rõ, nếu cứ cố ép buộc thì có lẽ Nguyễn San sẽ càng kháng cự chuyện này hơn. Vì thế Giai Hoàng quý phi chỉ đành cười miễn cưỡng: “Ta biết từ nhỏ con đã là đứa trẻ có chính kiến của bản thân. Nhưng bây giờ ta phải nói trước, đến thời điểm bất đắc dĩ thì con nhất định phải cưới nữ nhi của Thừa tướng.”
Nguyễn San còn muốn tiếp tục cự tuyệt nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy được ánh mắt Giai Hoàng quý phi đang nhìn chằm chằm mình. Hắn cũng biết đây đã là điểm mấu chốt của Giai Hoàng quý phi, nếu nói thêm nữa không chừng sẽ bị phản tác dụng nên cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Tuy nhiên trong lòng của Nguyễn San đã quyết định, bất kể như thế nào cũng tuyệt đối không thể để cho chuyện này xảy ra.
Chờ đến khi Nguyễn San rời khỏi cung của Giai Hoàng quý phi, trong đầu hắn lại vô thức hiện lên hình ảnh Vương Lê Nguyệt và Nguyễn Tiểu Ly tương tác qua lại trên hội thơ làm hắn cảm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn. Bất tri bất giác hắn lại bước đến nơi thường ngày Nguyễn Ly Trúc hay luyện kiếm.
Hôm nay hoàng đệ không đến đây luyện kiếm…

Trong lúc mọi người ở đây theo đuổi tâm tư của riêng mình, thời gian đã nhanh chóng chuyển sang mùa thu.
Mùa thu, các quý nhân đều thích du sơn đua ngựa ở ngoài thành, chuyện này gần như đã được xem là một sự kiện được ước định mà thành.
Hôm nay, vừa mới sáng sớm Nguyễn San đã nhận được thiệp mời đua ngựa. Nguyễn San nhìn thái giám đưa thiệp, nhíu nhíu mày, hoàn toàn không có ý định mở ra mà trực tiếp đặt nó sang một bên.
“Được rồi, bổn vương đã biết, ngươi đi xuống trước đi.”
Khi thái giám đang chuẩn bị rời đi, Nguyễn San đột nhiên gọi hắn lại: “Chờ đã.”
“Tần Vương điện hạ, ngài còn có chuyện gì muốn căn dặn sao?”
Nguyễn San giống như vô tình dò hỏi: “Tứ hoàng tử có đi không?”
Thái giám nghe vậy lập tức hiểu được ý trong lời nói của Nguyễn San, vội vàng gật đầu: “Tứ điện hạ có đi.”
Nguyễn San phất tay: “Được rồi, bổn vương đã biết, ngươi đi xuống trước đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi