XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bỉ Ngạn
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn Tiểu Ly giục ngựa phi nhanh trong thời gian khoảng một nén nhang, sau đó mới thả chậm lại cho ngựa đi thong thả.
Hai bên đều là rừng phong rậm rạp, không khí vô cùng tươi mát. Trong lòng Nguyễn Tiểu Ly vui vẻ, ngồi trên lưng ngựa từ từ đi tới phía trước.
Đột nhiên có tiếng sột soạt như ẩn như hiện truyền đến bên tai. Ban đầu Nguyễn Tiểu Ly còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, nhưng âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng…
“Có mai phục.”
Tiểu Ác: “Mẹ của nam chính phái người tới ám sát cô.”
“?”
Đây mà gọi là không có nhiệm vụ sao?
Là không có nhiệm vụ phải làm, nhưng phải bị người ta ám sát!
Âm thanh kia càng ngày càng gần, Nguyễn Tiểu Ly bỗng nhiên kéo cương ngựa, hướng đầu ngựa về con đường nhỏ bên cạnh chạy như bay. Bên trong rừng cây lập tức xuất hiện mấy chục hắc y nhân.
“Đuổi theo cho ta!”
“Hôm nay nhất định không thể để cho Tứ hoàng tử còn sống mà tham gia đua ngựa! Đuổi theo cho ta!”

Nguyễn Tiểu Ly cưỡi ngựa chạy như điên. Tuy nhiên, khinh công của đám hắc y nhân kia rất lợi hại, một mực áp sát ở đằng sau.
Cưỡi ngựa ở trong rừng không có ưu thế, đặc biệt là khi cây cối ở nơi này càng ngày càng rậm rạp. Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát vứt bỏ ngựa, phi thân lên cây, chạy về hướng sườn núi.
“Đuổi theo!”
“Không thể để hắn sống sót rời khỏi đây!”
Khó khăn lắm mới có thể chờ đến lúc Nguyễn Ly Trúc đơn độc một mình, nhất định phải nắm chắc cơ hội hoàn thành ám sát.
Vốn dĩ cho rằng Nguyễn Ly Trúc sẽ tiếp tục chạy trốn, không ngờ hắn lại dừng ở dưới sườn núi, đã thế còn ung dung đứng ở dưới gốc cây.
Nhóm hắc y nhân nhanh chóng tiến lên bao vây Nguyễn Tiểu Ly, thế nhưng bọn chúng vẫn rất cẩn thận, không lập tức đến gần công kích. Trên mặt Nguyễn Tiểu Ly lộ ra một nụ cười tà tứ: “Các ngươi là ai?”
Nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn không hề sợ hãi của Nguyễn Tiểu Ly, đám hắc y nhân đuổi theo giết “hắn” không khỏi ngẩn người, trong lòng cũng nâng cao cảnh giác, đề phòng mọi thứ ở xung quanh.
Bọn chúng có chút hoài nghi phải chăng Tứ hoàng tử đã có chuẩn bị từ sớm? Chẳng lẽ hắn cố ý dẫn họ tới đây nên vẻ mặt mới bình tĩnh như thế?
Tuy nhiên, sự chần chờ chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi nhanh chóng biến mất. Bất kể Tứ hoàng tử có chuẩn bị trước hay không, có cố ý dẫn dụ bọn họ đến chỗ này hay không, thì nhiệm vụ hôm nay bọn họ cũng nhất định phải hoàn thành.
Đám hắc y nhân liếc nhau: “Động thủ.”
Tên cầm đầu vung tay lên, một đám người đồng thời công kích về phía Nguyễn Tiểu Ly.
Tiểu Ác lo lắng: “Tiểu Ly cẩn thận.”
Đây đều là những sát thủ nhất đẳng. Bọn chúng người đông thế mạnh, Nguyễn Tiểu Ly có chút bất lợi.
Khuôn mặt tinh xảo của Nguyễn Tiểu Ly không hề có chút sợ hãi. “Hắn” sờ tay vào đai lưng của mình, nhanh chóng rút ra một thanh nhuyễn kiếm mảnh khảnh.

Thanh nhuyễn kiếm màu trắng bạc không ngừng lay động trong tay Nguyễn Tiểu Ly, mỗi một lần động là một sát thủ bỏ mạng. Mấy năm nay “hắn” chịu khổ tập võ cũng không phải là tập chơi!
Sát thủ quá đông, càng đánh tiếp thì thể lực của Nguyễn Tiểu Ly tiêu hao càng nhiều, sức lực cũng dần cạn kiệt. Động tác của "hắn" đã chậm hơn ban đầu, mũi dao của sát thủ đã rất nhiều lần xẹt qua sát bên người.
Lưỡi kiếm của những người này đều đã được bôi thuốc độc, nếu như bị cắt thành vết thương sẽ lập tức toi đời!
Nguyễn Tiểu Ly lui về phía sau vài bước, cho dù thể lực đã không thể chịu nổi thì trên mặt “hắn” vẫn bình tĩnh như cũ, vẫn giữ nguyên nụ cười yêu diễm khiến đám sát thủ cảm thấy kinh sợ.
Các sát thủ nhìn thấy rất nhiều huynh đệ của mình chết dưới thanh nhuyễn kiếm Nguyễn Tiểu Ly, lúc này cũng sinh ra nỗi sợ hãi với "hắn". Cả đám người đồng loạt dừng lại, không dám tùy tiện đến gần “hắn”.
“Soạt…”
Đột nhiên có âm thanh truyền đến từ lùm cây rậm rạp bên cạnh. Đám sát thủ và Nguyễn Tiểu Ly đều nâng cao cảnh giác.
Sát thủ lo lắng: Chẳng lẽ hộ vệ của Tứ hoàng tử tới?
Nguyễn Tiểu Ly lo lắng: Chẳng lẽ sát thủ còn có viện binh. Đừng nha, “hắn” đánh không nổi nữa. Hôm nay đánh như vậy mà thị vệ của mình không thấy xuất hiện thì chứng tỏ đã sớm bị người ta xử lý. Hiển nhiên lần ám sát này đã được lên kế hoạch từ trước.
Đột nhiên, một bóng dáng màu đỏ nhảy vọt ra. Thấy người tới là Vương Lê Nguyệt, hai mắt Nguyễn Tiểu Ly liền sáng lên.
Vương Lê Nguyệt cầm trường kiếm phi thân ra, đứng giữa hai phe, chắn trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.
“Tứ điện hạ, có cần ta hỗ trợ không?”
Nữ chính cứu phản diện?
Trong không gian, Tiểu Ác che kín đôi mắt xem như không thấy.

Nó có thể khẳng định: lệch, lệch, nữ chính lệch rồi!
Nguyễn Tiểu Ly chợt ngây ngẩn cả người, không biết lúc này nên nói cái gì cho đúng?
Ta không muốn để ngươi cứu đâu!
Lúc này đáng lẽ ngươi nên nói chuyện yêu đương với nam chính mới đúng chứ, ngươi tìm đến nơi này làm gì?
Không đợi Nguyễn Tiểu Ly trả lời, Vương Lê Nguyệt đã cầm kiếm lao tới đối phó với sát thủ.
Nữ chính là sát thủ xuyên đến từ thế kỷ hai mươi mốt, một vương bài sát thủ đi đối phó với những người này lại dễ như trở bàn tay. Thủ pháp của Vương Lê Nguyệt vừa nhanh vừa tàn nhẫn, thân ảnh không ngừng di chuyển, liên tục có người ngã xuống.
Nguyễn Tiểu Ly yên lặng đứng ở phía sau, thở dài: “Tiểu Ác, cốt truyện lệch rồi.”
“Ta biết.” Tiểu Ác cảm thấy cực kỳ nhọc lòng.
Nguyễn Tiểu Ly thở dài, lặng lẽ lấy khăn ra lau chùi sạch sẽ máu dính trên thanh nhuyễn kiếm của mình, sau đó khéo léo giắt thanh kiếm vào bên trong thắt lưng.
Sau khi “hắn” làm xong những việc này thì Vương Lê Nguyệt ở bên kia cũng đã xử lý xong toàn bộ. Tất cả những sát thủ đó đều đã chết dưới kiếm của nàng.
Không hổ là nữ chính, rất mạnh.
Vương Lê Nguyệt đánh nhau xong, trực tiếp cắt một mảnh vải trên thân của người chết để lau kiếm. Đến khi kiếm được đã lau chùi sạch sẽ, nàng lại huýt sáo một tiếng, một con ngựa màu nâu nhanh chóng chạy đến, nàng lưu loát tra thanh kiếm của mình vào vỏ kiếm đang được treo trên thân ngựa. Làm xong mọi chuyện, nàng cất bước đi tới.
Ánh mắt của Vương Lê Nguyệt nhìn chằm chằm vào vòng eo của Nguyễn Tiểu Ly. Hắn giấu vũ khí ở đai lưng sao? Vòng eo này còn nhỏ hơn cả nữ tử.
“Tứ điện hạ, ta đã giúp ngài một ân tình lớn như vậy, ngài muốn cảm tạ ta như thế nào đây?”
Nguyễn Tiểu Ly xoay người đi tới một cái sơn động cách đó không xa, sau đó chọn một tảng đá ngồi xuống: “Bổn điện hạ có kêu ngươi giúp đỡ đâu.”
Quỵt nợ, không muốn dây dưa với nữ chính.
Vương Lê Nguyệt thấy “hắn” đã ngồi xuống, có vẻ trong thời gian ngắn sẽ không rời đi. Nàng buộc ngựa ở bên gốc cây, sau đó chạy tới ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly: “Mặc dù điện hạ không kêu nhưng ta giúp thì cũng đã giúp, một câu cảm ơn điện hạ cũng không muốn nói sao?”

Nguyễn Tiểu Ly không nói lời nào. Vương Lê Nguyệt càng cảm thấy thú vị: “Điện hạ, hiện tại chúng ta cũng có thể xem như là cùng trải qua sinh tử, có lẽ được tính là bằng hữu rồi nhỉ?”
Nguyễn Tiểu Ly nghiêng đầu, khóe miệng câu lên một nụ cười xấu xa: “Ngươi muốn làm bằng hữu với bổn điện hạ sao?”
Đôi mắt Vương Lê Nguyệt tỏa sáng, nàng gật đầu.
“Mơ mộng hão huyền.”
“…”

Nguyễn San cưỡi ngựa một vòng ở trong núi cũng không gặp được Nguyễn Ly Trúc.
Trong rừng núi này có rất nhiều đường, không biết Tứ hoàng đệ đã đi đường nào?
Đi loanh quanh hết một vòng cũng không gặp được, Nguyễn San cảm thấy không thú vị nên đành quay về nơi nghỉ ngơi.
Thời gian trôi đi, mặt trời cũng đã lên cao. Các quý nữ ban đầu còn đứng ngoài trời trò chuyện vui vẻ với nhau cũng đều đã lui về dưới lều được thị vệ dựng sẵn. Những công tử đua đi ngựa cũng đã vòng trở lại. Thế nhưng trước mắt Nguyễn San vẫn không xuất hiện bóng dáng của Nguyễn Tiểu Ly.
Dưới tình hình này, Nguyễn San không khỏi cau mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Một khi trong lòng đã có suy đoán, thì dù thế nào đi nữa Nguyễn San cũng không thể nào đứng yên ở một chỗ chờ đợi. Hắn nhanh chóng lên ngựa đi về hướng rừng cây, tỉ mỉ quan sát dấu vết để lại trên mặt đất.
Hắn nhìn về phía một con đường nhỏ và giục ngựa đi qua. Nhưng Nguyễn San mới vừa đi được hai bước thì đã bị thị vệ bên cạnh ngăn lại.
“Vương gia, ngài muốn đi đâu vậy?”
Nguyễn San nhìn thị vệ đang ngăn trước mặt mình, nhíu mày: “Tứ hoàng đệ đã đi vào trong núi rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy ra.”
“Vương gia không cần lo lắng, việc này vốn đã nằm trong kế hoạch.”
Nguyễn San vừa nghe được lời này, vẻ mặt tức khắc thay đổi. Hắn ngước mắt lên, có phần hoài nghi cũng có phần không thể tin được mà nhìn người trước mặt: “Có ý gì?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi