XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn Tiểu Ly bắt đầu chiêu mộ binh sĩ, thậm chí còn phái đi tất cả ám vệ bên người bí mật công kích các đại thần lựa chọn đứng về phía Nguyễn San. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng người dân ở kinh thành lâm vào hoảng loạn.
Bên này Nguyễn Tiểu Ly vừa ra tay thì tất nhiên Nguyễn San bên kia sẽ không ngồi chờ chết. Vì thế, thường xuyên sẽ có tin vị đại thần nào đó lại chết bất đắc kỳ tử ở trong nhà truyền ra.
Mỗi khi Nguyễn San biết chuyện này, vẻ mặt sẽ xảy ra biến hóa. Người khác chỉ cho rằng vì Nguyễn Ly Trúc đối địch với Nguyễn San nên tâm tình hắn mới không tốt, nhưng chỉ có chính Nguyễn San biết rõ rốt cuộc trong lòng hắn nghĩ như thế nào.
Nguyễn San âm thầm gặp mặt Nguyễn Tiểu Ly rất nhiều lần, chỉ là lần nào hắn cũng đều không có dũng khí bước ra một bước cuối cùng.
Bầu không khí trong kinh thành cũng ngày càng áp lực. Vốn là một nơi vô cùng náo nhiệt nhưng bây giờ nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy sự hoang vắng. Người đi lại rộn ràng nhốn nháo trên đường cái cũng ngày một ít đi, dù cho có người thì cũng sẽ bước rất vội vàng không dám dừng lại, dường như rất sợ mình sẽ bị cuốn vào chuyện này.
Thời gian Hoàng thượng hôn mê càng dài, thù hận giữa Nguyễn San và Nguyễn Tiểu Ly càng lớn, tần suất động thủ cũng ngày càng cao. Trong lúc đó, kinh thành vốn đã vào đông bỗng nhiên xuất hiện một trận tuyết nhỏ.
Nguyễn Tiểu Ly đứng trước cửa sổ nhìn tất cả mọi thứ bên ngoài đều được nhuộm một màu trắng bạc, ở dưới ánh trăng lại càng làm nổi bật lên màu trắng bạc ấy giống như đang biểu thị kết cục của “hắn”. Cảm nhận được gió lạnh ập vào mặt, Nguyễn Tiểu Ly xoay người trở về án thư bắt đầu bố trí chuyện bức vua thoái vị.

Tuy lần mưu phản này của “hắn” nhất định sẽ thất bại, nhưng dù thế nào “hắn” cũng muốn tự mình làm mọi thứ, phải làm một nhân vật phản diện đủ tư cách mới được.
Nếu còn chưa đến lúc bức vua thoái vị, còn chưa kịp đối kháng chính diện với Nguyễn San mà đã bị bọn đạo chích khác lấy mạng, thay thế được vị trí của “hắn” thì sẽ mất nhiều hơn được.
Ngay lúc Nguyễn Tiểu Ly đang toàn tâm toàn ý lên kế hoạch cho chuyện này, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng lập tức vọt vào đứng trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.
“Ta biết ngay ngươi ở chỗ này mà.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy âm thanh quen thuộc kia khiến “hắn” nhất thời không khỏi ngẩn người, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu và thấy được bóng dáng của Vương Lê Nguyệt.
“Đây là cái gì?” Vương Lê Nguyệt tiến vào, vừa nói xong một câu đã lập tức dời lực chú ý đến trên trang giấy Nguyễn Tiểu Ly đang viết.
Đến lúc thấy rõ nội dung trên giấy, sắc mặt của Vương Lê Nguyệt lập tức biến đổi.
Ngay khi Vương Lê Nguyệt hỏi lên câu này, Nguyễn Tiểu Ly đã rất nhanh rút thanh kiếm đang treo ở bên cạnh ra và đặt ngay trên cổ nàng: "Ngươi thấy rồi?"
Đối với việc Nguyễn Tiểu Ly đặt kiếm lên cổ mình, Vương Lê Nguyệt lại chẳng thèm để ý, thân thể cũng không hề giãy giụa, chỉ hết sức bình tĩnh ném ra một câu: “Đúng vậy, ta đã thấy hết.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe xong lời này vẻ mặt càng thêm độc ác, đưa nhẹ thanh kiếm trong tay về phía trước, trên cổ Vương Lê Nguyệt lập tức xuất hiện một vệt đỏ.

Nhưng Vương Lê Nguyệt dường như không chút để ý đến hết thảy những điều đó, chỉ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tiểu Ly không rời mắt, giọng điệu hết sức thành khẩn: “Hôm nay ta tới tìm ngươi là muốn nói với ngươi chuyện này. Ta có thể giúp ngươi.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe Vương Lê Nguyệt nói xong, thanh kiếm đang đặt trên cổ nàng cũng dừng lại.
Vương Lê Nguyệt lập tức nhân cơ hội thở ra, sau đó nói tiếp: “Những chuyện phát sinh ở kinh thành trong khoảng thời gian này ta đã biết, cũng đã cẩn thận nghiên cứu cục diện tranh đấu của các đảng phái. Ta biết rõ ngươi muốn làm gì, cho dù là như vậy ta cũng sẽ giúp ngươi.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe xong lời này của Vương Lê Nguyệt, không khỏi thu lại vẻ mặt tràn đầy sát khí và lạnh lùng của mình.
Đây là tình huống gì? Nữ chính thế mà lại nói muốn giúp “hắn”?
Rốt cuộc cốt truyện này đã lệch tới mức độ nào rồi? Theo như cốt truyện gốc thì phải là nam nữ chính hợp lực lại đối phó “hắn” mới đúng chứ.
“Hắn” không làm cái gì hết, tại sao lại xảy ra loại chuyện này?
Nếu âm mưu bức vua thoái vị thất bại sẽ bị tội tru di cửu tộc, rốt cuộc đầu óc của nữ chính này phát triển thế nào vậy?
Tiểu Ác: “Xong rồi! Cô thật sự đã bẻ cong nữ chính, còn kéo được người ta về trận doanh của mình.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta không làm gì cả.”

Tiểu Ác: “Cô không làm gì nhưng hiện tại nữ chính đã đứng về phía cô, trước hết cô nên suy nghĩ xem bây giờ nên làm sao mới phải.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Giết cô ta.”
Tiểu Ác: ???
Tiểu Ác: “Hiện tại nữ chính đã hoàn toàn đứng về phía cô. Cô ấy làm tất cả mọi chuyện là vì muốn tốt cho cô, cô không tiếc mà động thủ với cô ấy sao?”
“Không tiếc.”
Tiểu Ác bất đắc dĩ: “Đùa với cô thôi. Nữ chính muốn thế nào thì cứ kệ cô ấy, chúng ta làm phản diện là tốt rồi.”
“Ồ, ta cũng chỉ nói giỡn với ngươi thôi.”
“…”
Tiểu Ác tức giận.
“Hắn” nhanh chóng dời đi thanh kiếm đang đặt trên cổ Vương Lê Nguyệt.
“Ta không cần bất cứ kẻ nào trợ giúp, càng không cần nữ nhân trợ giúp. Phủ Thừa Tướng các ngươi duy trì trung lập là tốt rồi. Nếu ta thượng vị, ta tuyệt đối sẽ không đụng đến Phủ Thừa Tướng.”
Nói đến đây, ánh mắt vốn có vài phần bình thản của “hắn” lập tức trở nên sắc bén. “Hắn” quay đầu nhìn chằm chằm Vương Lê Nguyệt, dường như trong mắt còn loé lên tia sáng khát máu: “Tất nhiên, nếu lần đoạt vị này mà Phủ Thừa Tướng các ngươi lựa chọn đứng về Nguyễn San thì đến lúc thượng vị, ta nhất định sẽ tắm máu toàn bộ Phủ Thừa Tướng.”

Lời nói của Nguyễn Tiểu Ly vừa máu lạnh vừa âm trầm, đúng là biểu hiện tiêu chuẩn của một phản diện.
Vương Lê Nguyệt nghe Nguyễn Tiểu Ly nói thế, lại nhìn vào ánh mắt của “hắn”, thân thể nàng không nhịn được run rẩy. Chẳng qua nàng rất nhanh đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, lần nữa mắt đối mắt với Nguyễn Tiểu Ly.
“Phủ Thừa Tướng lựa chọn đứng về phía ai ta không biết, nhưng bất kể thế nào ta cũng đều đứng về phía ngươi. Tứ điện hạ, ngươi phải tin tưởng ta, chúng ta là bằng hữu.” Lúc Vương Lê Nguyệt bày tỏ lập trường của mình, trong mắt còn hiện lên tia sáng chân thành tha thiết.
Thấy được biểu hiện đó của Vương Lê Nguyệt, Nguyễn Tiểu Ly liền ngẩn người. “Hắn” có cảm giác cốt truyện hiện tại đã lệch đến nỗi không thể cứu vãn.
Tiểu Ác: “Xong đời rồi!”
Tiểu Ác ở trong đầu Nguyễn Tiểu Ly lại bắt đầu ca thán, chỉ có điều bây giờ Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn không rảnh để phản ứng nó.
Trong đầu của Nguyễn Tiểu Ly hiện tại đều là cốt truyện bị lệch đến chân trời kia, căn bản không thể cho ra bất kỳ phản ứng gì với lời nói của Vương Lê Nguyệt.
Vương Lê Nguyệt nhìn thấy biểu hiện này của Nguyễn Tiểu Ly chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, dường như nàng cũng đoán được trong lòng Nguyễn Tiểu Ly đang nghĩ đến cái gì. Sau đó nàng lại nói thêm mấy câu, mang tất cả bố cục và sắp xếp của Phủ Thừa Tướng, kể cả những tin tức gần đây nàng thăm dò được đều nói hết cho Nguyễn Tiểu Ly xong rồi mới rời đi.
Đợi đến sau khi Vương Lê Nguyệt rời khỏi, Nguyễn Tiểu Ly mới ném thanh kiếm trong tay sang một bên. “Hắn” ngồi vào bàn nhìn tất cả tài liệu kế hoạch dàn binh đã lập lúc trước, nhìn đến phát ngốc.
Bây giờ, Nguyễn Tiểu Ly đã có thể xác định trăm phần trăm cốt truyện xuất hiện vấn đề. Những thế giới trước kia đều là cuối cùng nam chính sẽ thích “hắn”, không ngờ thế giới này còn ác liệt hơn, vậy mà nữ chính mới là người có cảm giác khác thường đối với “hắn”.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Tiểu Ly không nhịn được đưa tay kéo kéo y phục của mình, vẻ mặt có chút đắc dĩ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi