XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Xoài
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Có điều, Nguyễn Tiểu Ly diễn vai phản diện vốn chính là đang diễn lại con người thật của mình. Hơn nữa, bản thân cô đã trải qua nhiều thế giới như vậy, kỹ thuật diễn xuất không phải là loại cùng đẳng cấp với Nguyễn Mộ Mộ. Nguyễn Mộ Mộ càng muốn phân chia cao thấp với Nguyễn Tiểu Ly thì chỉ càng bị Nguyễn Tiểu Ly đàn áp về mọi mặt mà thôi.
Bên cạnh đó, dưới sự tiên phong của Nguyễn Mộ Mộ và Nguyễn Tiểu Ly, cả đoàn phim lại càng nhiệt tình đóng phim hơn chứ không hề giảm bớt, do đó tiến độ quay phim cũng nhanh hơn nhiều.
Rất nhanh, tất cả phân cảnh phải quay ở chỗ này đều đã được quay xong. Bởi cảnh quay tiếp theo sẽ quay ở một nơi khác nên các diễn viên được cho về nhà nghỉ ngơi, vài ngày sau sẽ đi đến địa điểm mới.
Hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng thu dọn đồ đạc và trở về Nguyễn gia.
Cuộc sống mấy ngày sau đó thật ra cũng chẳng khác gì trước đây, Nguyễn Tiểu Ly sắm vai một kẻ độc ác ngày ngày bắt nạt Nguyễn Mộ Mộ, ngày qua ngày vô cùng thích thú.
Tuy nhiên, sáng sớm hôm nay, Nguyễn Tiểu Ly vừa xuống nhà đã đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Hào mang khuôn mặt vừa nghiêm túc vừa rồi rắm ngồi đó. Thấy vậy, Nguyễn Tiểu Ly dừng chân một lúc nhưng cuối cùng vẫn bước lên phía trước, ngồi cạnh Nguyễn Hào.

“Ba, có chuyện gì sao? Nhìn sắc mặt của ba không được tốt lắm.”
Nguyễn Tiểu Ly giống như chỉ vô tình hỏi một câu, sau đó rất nhanh đã dời mắt sang chỗ khác. Nhưng không ngờ Nguyễn Hào lại không giống như trước mà qua loa vài câu cho có lệ. Ông ngẩng đầu, im lặng nhìn Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Hào bèn cau mày, lại lần nữa nhìn sang ông.
“Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới con?”
Nguyễn Hào lập tức gật đầu, Nguyễn Tiểu Ly liền cảm thấy hơi khó hiểu. Một lúc sau, Nguyễn Hào mới nói.
“Nhà họ Lệ muốn kết thông gia với nhà họ Nguyễn, muốn cưới con.”
Nghe xong lời nói Nguyễn Hào, Nguyễn Tiểu Ly tức khắc lục lọi lại tình tiết cốt truyện trong trí nhớ.
Theo đó, nhà họ Lệ với nhà họ Nguyễn thật sự có liên hôn, nhưng nó lại không phải là hôn nhân hợp tác thương mại mà chỉ đơn thuần là nhà họ Lệ muốn lấy con gái của nhà họ Nguyễn. Nguyên cớ của hôn sự này bắt nguồn từ giao ước trước đây của ông nội Nguyễn và ông nội Lệ.
Hơn nữa, ông nội Nguyễn đã giúp đỡ ông nội Lệ rất nhiều, cũng có thể được coi là một ân nhân nên trước khi ông nội Lệ qua đời, ông đã yêu cầu nam chính kết hôn với con gái của nhà họ Nguyễn.
Xác định được chuyện này, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy yên tâm hơn không ít. Cô còn sợ rằng bởi vì cô đến đây sẽ dẫn đến cốt truyện lại bị sai lệch. May mà không có điều gì xảy ra cả.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó liếc mắt nhìn Nguyễn Hào, trong mắt mang theo sự thắc mắc: “Ý ba là gì?”
Nghe được câu hỏi, nét mặt của Nguyễn Hào có chút bối rối. Ông mấp máy môi định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Nguyễn Tiểu Ly vừa nhìn biểu cảm của Nguyễn Hào liền biết ông đang suy nghĩ cái gì trong lòng. Mặc dù Nguyễn Hào đối xử với Nguyễn Tiểu Ly không tệ, nhưng suy cho cùng ông cũng là loại người đặt lợi ích lên hàng đầu.
Ngay khi Nguyễn Hào đang chuẩn bị nói, đột nhiên Nguyễn Mộ Mộ đi từ trên lầu xuống. Thấy Nguyễn Mộ Mộ xuất hiện, cả Nguyễn Hào và Nguyễn Tiểu Ly cùng ăn ý không nhắc tới chuyện ban nãy.
Nguyễn Mộ Mộ vừa xuống đã lập tức sán lại gần Nguyễn Hào.
“Ba, ba với Tiểu Ly đang nói gì vậy? Trông sắc mặt của ba có vẻ không được tốt lắm.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy Nguyễn Mộ Mộ, nét mặt lập tức sa sầm.
“Con no rồi.” Nói xong, cô nhanh chóng đẩy bát cơm sang một bên rồi đứng dậy rời đi.

Nguyễn Mộ Mộ nhìn thấy vẻ mặt khi rời đi của Nguyễn Tiểu Ly, cảm xúc cũng suy sụp theo, trông rất đáng thương và vô tội.
“Ba, có chuyện gì vậy? Phải chăng con lại làm gì đó khiến em ấy giận rồi hả ba?”
Nguyễn Hào chỉ cho rằng do ông đề cập đến cuộc hôn nhân với nhà họ Lệ nên Tiểu Ly mới không vui, dù sao người ta cũng đồn rằng Lệ Thâm Bạch chính là một người đàn ông vừa già vừa tàn tật. Nghĩ đến đây, Nguyễn Hào bất giác lấy tay xoa mày.
“Không phải, chuyện này không liên quan đến con. Con đừng xen vào.”
Nguyễn Mộ Mộ nghe thấy lời của Nguyễn Hào dường như con xen lẫn chút không kiên nhẫn, không kiềm được lại cúi đầu xuống, trong mắt xuất hiện một tia ghen ghét.
Ở bên này, thời điểm Lệ Thâm Bạch biết mình sắp sửa kết hôn với con gái của nhà họ Nguyễn, thật ra trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu cảm giác. Bởi lẽ hắn vốn không quan tâm lắm đến tình yêu nam nữ, hơn nữa cũng chẳng có cô gái nào có thể để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng hắn.
Đối với hắn mà nói, cưới ai lấy ai cũng đều như nhau cho nên Lệ Thâm Bạch cũng hoàn toàn không muốn làm trái di nguyện của ông nội. Sau khi xác nhận xong chuyện này, Lệ Thâm Bạch nhanh chóng gọi trợ lý đến trước mặt mình.
“Anh đi điều tra kĩ về con gái của nhà họ Nguyễn giúp tôi.”
Trợ lý nghe thấy câu này của Lệ Thâm Bạch thì không khỏi sửng sốt, đưa tầm mắt đánh giá Lệ Thâm Bạch đến mấy lần, trong mắt còn mang theo mấy phần khác lạ.
Dù sao thì hắn cũng đã đi theo Lệ Thâm Bạch lâu như vậy nhưng chưa từng thấy Lệ Thâm Bạch để ý tới cô gái nào, đừng nói đến chuyện nhờ hắn đi điều tra.
Lệ Thâm Bạch thấy trợ lý mãi không nhúc nhích gì, giọng nói có chút không vui: “Sao vậy, có vấn đề gì không?”
Trợ lý lắc đầu: “Không có vấn đề gì. Tổng giám đốc yên tâm, tôi sẽ đi điều tra ngay.”

Đến khi trợ lý nhận nhiệm vụ và rời khỏi phòng làm việc của Lệ Thâm Bạch, thoạt nhìn vẻ mặt của hắn vẫn trông có chút kỳ lạ.
Với tâm trạng này, đương nhiên hắn sẽ điều tra chuyện của nhà họ Nguyễn vô cùng tường tận. Rất nhanh, hắn đã trình tất cả thông tin của Nguyễn Tiểu Ly tới trước mặt Lệ Thâm Bạch: “Tổng giám đốc, đây là tất cả thông tin về con gái của nhà họ Nguyễn.”
“Được rồi, anh đi ra ngoài làm việc đi.” Lệ Thâm Bạch phất tay cho trợ lý lui ra, sau đó mới đưa tay mở tài liệu trước mặt. Ngay khi vừa mở ra, một bức ảnh nằm trên bìa thình lình đập vào mắt hắn.
Lệ Thâm Bạch nhìn thấy diện mạo của người phụ nữ trong ảnh, khuôn mặt vốn không cảm xúc dường như có phần nhẹ nhõm. Trong phút chốc, tâm trí của Lệ Thâm Bạch lại nhớ tới mấy lần chạm mặt giữa mình và Nguyễn Tiểu Ly trước kia.
Hắn không nhịn được lại đưa tay lật tiếp tập tài liệu. Khi nhìn thấy bộ phim gần nhất mà Nguyễn Tiểu Ly đóng, ánh mắt của Lệ Thâm Bạch bỗng loé lên một tia hứng thú mà chính hắn cũng không nhận ra.
Hơn thế nữa, suy nghĩ lấy ai cũng được của hắn đến lúc này đã lặng lẽ thay đổi. Thậm chí Lệ Thâm Bạch còn phác hoạ trong đầu hình ảnh hắn và Nguyễn Tiểu Ly kết hôn và sống cùng nhau, hình như cũng rất được.
Nghĩ đến đây, Lệ Thâm Bạch bèn không chút do dự, trực tiếp gọi điện thoại cho Nguyễn Hào một lần nữa để bàn chuyện kết hôn.
Vốn dĩ khi biết được nhà họ Lệ muốn liên hôn với nhà họ Nguyễn, Nguyễn Hào đã có chút rối bời. Tuy rằng ông không đành lòng từ bỏ cơ hội này, nhưng ông biết người sắp kết hôn với Nguyễn Tiểu Ly lại là một người tàn tật, hơn nữa còn hơn con gái ông đến tận mười tuổi, chính xác mà nói thì là một người đàn ông vừa già vừa xấu. Vì thế lúc ăn sáng, ông chỉ dám đề cập về chuyện này với Nguyễn Tiểu Ly hai câu.
Nhưng bây giờ khi nghe thấy Lệ Thâm Bạch đích thân gọi điện cho ông để nói về chuyện này, cán cân trong lòng Nguyễn Hào đã hơi nghiêng một chút. Trước tình hình đó, Nguyễn Hào quyết định đi thẳng lên lầu và đến trước cửa phòng của Nguyễn Tiểu Ly.
“Ba, có chuyện gì vậy?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi