XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn Tiểu Ly uống xong một ly trà, cởi xuống ngoại bào vắt lên bình phong, sau đó lên giường nghỉ ngơi. Vừa nằm lên giường, giây tiếp theo nàng đã đi vào giấc ngủ.
Nàng luôn luôn buồn ngủ, nói một cách chính xác là nàng khá thích ngủ. Nhưng đối với người sống một mình, thích ngủ không phải là chuyện tốt.
Ví dụ như vào một buổi chiều nào đó, bạn ngủ trưa đến trời tối mới tỉnh lại. Khi mở mắt ra, toàn bộ thế giới đều là màu đen, bốn phía im ắng chỉ có một mình bạn ở đấy, cảm giác lúc đó giống như bạn bị toàn thế giới vứt bỏ vậy…
Nửa đêm trước, Nguyễn Tiểu Ly chơi giết người đến mệt, nên nửa đêm về sáng nàng đã đánh một giấc thật ngon.
Nhưng nửa đêm về sáng của người khác lại là mất ngủ, tất cả đều vượt qua trong lo lắng hãi hùng.
Đồng môn đã chết, hung thủ lại ở xung quanh, bọn họ làm sao ngủ nổi?
Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyễn Tiểu Ly thức dậy với tinh thần sung mãn, tâm trạng hôm nay của nàng khá tốt. Giết người làm tâm trạng của nàng trở nên đặc biệt tốt.
Nhưng do nàng đã quen biểu hiện tính cách lạnh lùng và khuôn mặt vô cảm nên người khác cũng không nhìn ra tâm trạng tốt của nàng.
Nguyễn Tiểu Ly mặc xong xiêm y rồi đi xuống đại sảnh. Đồ ăn sáng đã được bưng lên nhưng tất cả đệ tử đều đang ngẩn người, không mấy ai muốn động đũa.
Bách Lý Diêm Khể thấy Nguyễn Tiểu Ly tới, lập tức hành lễ: “Sư thúc.”

Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của Nguyễn Tiểu Ly. Tốt quá, sư thúc có vẻ đã nghỉ ngơi không tệ lắm. Hắn còn lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sư thúc. Sư thúc là nữ tử, mà nữ tử nghỉ ngơi không tốt sẽ có hại cho thân thể.
Bách Lý Diêm Khể không chút phát giác hành vi của mình là không đúng. Trong đội nhiều nữ đệ tử như vậy, thế mà hắn chỉ quan tâm một mình Nguyễn Tiểu Ly…
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống: “Đừng ngây ngẩn nữa, ăn sáng đi.”
“Sư thúc, Khúc Sinh đã chết, chúng ta làm sao có thể nuốt trôi thức ăn.” Một nữ đệ tử nói.
Những người khác cũng mở miệng: “Một ngày còn chưa bắt được tên hung thủ kia, chúng ta vẫn sẽ luôn lo lắng hãi hùng, ngủ không được mà ăn cũng không ngon.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu: “Ngu xuẩn! Nếu các người còn giữ tâm thái này, chỉ sợ còn chưa bắt được hung thủ thì thân thể của các ngươi đã sụp đổ trước.”
“Ta…”
Các đệ tử nghẹn lời.
Bách Lý Diêm Khể: “Tất cả dùng bữa, ăn xong thì lên đường.”
Chuyện Đại hội Tiên Môn không thể trì hoãn. Tối qua, Bách Lý Diêm Khể cũng đã cẩn thận quan sát tình trạng thi thể của Khúc Sinh, sau đó phái người đi suốt đêm đưa thi thể về Vân Tiên Tông.
Có thể xác định hung thủ chắc chắn là trong số bọn họ.

Bách Lý Diêm Khể hơi ngẩng đầu nhìn quét qua mọi người. Hắn nhất định phải bắt được tên hung thủ này, thật sự là quá mức càn rỡ.
Nếu để tên hung thủ này tiếp tục tác oai tác quái, chỉ sợ Vân Tiên Tông sẽ trở thành trò cười trong miệng thiên hạ.
Đường đường một đại tiên tông, vậy mà lại để cho một tên hung thủ tiêu diêu tự tại nhiều năm như vậy…
Môn đồ không ngừng bị hại, thế thì còn ai dám đến bái nhập vào môn hạ của họ nữa?
Sáng hôm nay, các đệ tử ăn được rất ít, sau khi ăn xong liền xuất phát tiếp tục đi núi Tiên Môn.
Trên đường, bầu không khí rõ ràng trở nên cực kỳ nặng nề. Giữa các đệ tử đã không còn sự tín nhiệm, cứ mãi nghi kỵ lẫn nhau, chỉ chút chuyện nhỏ cũng có thể xảy ra tranh cãi.
Suốt một đường, Nguyễn Tiểu Ly không nói gì.
Bách Lý Diêm Khể khẽ nhíu mày nhìn những thay đổi này.
Hung thủ không ngừng giết đệ tử, có lẽ không chỉ muốn giết những người đã từng làm chuyện ác, mà còn muốn… từ từ huỷ hoại Vân Tiên Tông…
Vẻ mặt Bách Lý Diêm Khể ngưng trọng, hắn cảm thấy hết thảy những chuyện này đều đã được mưu tính từ trước, tính tình của tên hung thủ sau màn cũng thật đủ kiên nhẫn.
Lộ trình mấy ngày tiếp theo, không khí đều trầm lắng như thế, ngẫu nhiên sẽ gặp phải yêu thú trên đường, trải qua một hồi gập ghềnh rốt cuộc cũng tới núi Tiên Môn.

Núi Tiên Môn nằm trên một con sông cực lớn, giữa nước sông xanh biếc thình lình xuất hiện một ngọn núi khổng lồ đứng sừng sững. Tòa núi rất cao, căn bản nhìn không tới đỉnh, ngẩng đầu lên chỉ thấy được một mảng mây mù.
Đoàn người đứng bên bờ sông cách rất xa nhìn núi Tiên Môn ở xa xa trước mặt.
Bách Lý Diêm Khể ra lệnh: “Tất cả đệ tử ngự kiếm lên núi.”
Nơi này hoàn toàn không có thuyền để qua bên kia. Nước sông hung hiểm, bình thường người chèo thuyền cũng không dám tới nơi này chèo. Tất cả đệ tử của các đại môn phái đều phải phi hành lên núi.
Nghe thấy có thể ngự kiếm, nhóm đệ tử rõ ràng khá hưng phấn. Nửa tháng nay bọn họ phải cưỡi ngựa hoặc đi bộ, cuối cùng đã có thể ngự kiếm phi hành.
Tay bọn họ kết ấn, tiên kiếm được giắt sau lưng lập tức bay ra. Từng đệ tử nhảy lên tiên kiếm của mình, ngự kiếm phi hành lên núi Tiên Môn.
Nhìn một đám đệ tử bay đi… làm Nguyễn Tiểu Ly xấu hổ, rốt cuộc nàng cũng hiểu được vì sao Trịnh Đạo Lẫm để cho nàng dẫn đội. Ông ta không chỉ muốn đệ tử nhục nhã nàng trên đường đi, kể cả lúc đến núi Tiên Môn, nàng chắc chắn cũng sẽ bị những người khác kỳ thị. Chỉ mới là chuyện lên núi thôi… đã khiến nàng mất mặt.
Nàng không thể ngự kiếm!!
Nàng chỉ biết một vài tiểu pháp thuật và miễn cưỡng giữ được tiên thân bất lão. Linh khí trong cơ thể nàng có thể nói là cực kỳ mỏng manh, hoàn toàn không thể chèo chống để ngự kiếm.
Cái gọi là tiên thân bất lão, chẳng qua là dựa vào đan dược chống đỡ, dùng máu tươi của đệ tử tu tiên làm thuốc dẫn để bảo vệ dung nhan của nàng không già đi. Hơn nữa, đan dược còn có thể đề cao các cơ năng trong thân thể của nàng trong một thời gian ngắn, làm cho nàng có đủ năng lực giết chết những người đó.
Nhưng thân thể phế vật này vẫn không thể thay đổi được, cho nên ngự kiếm là chuyện mà đời này nàng đừng mơ tưởng tới.
Bách Lý Diêm Khể nhìn những đệ tử khác bay đi, tiên kiếm của hắn cũng đã được gọi ra. Hắn quay sang Nguyễn Tiểu Ly, dường như có ý chờ nàng.
Chỉ là, hắn nhìn một hồi lâu, sư thúc lại không nhúc nhích gì. Bách Lý Diêm Khể hỏi thăm: “Sư thúc, người không mang tiên kiếm sao?”
Hình như nửa tháng qua hắn chưa từng thấy trong tay sư thúc có tiên kiếm. Bách Lý Diêm Khể kinh ngạc, người tu tiên không mang theo tiên kiếm…

Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng đáp: “Ta đi tìm thuyền.”
Tuy những người bình thường không dám ở nơi này chèo thuyền, nhưng trên thế gian luôn có cao thủ.
Tiểu Ác nhắc nhở nàng: “Nguyễn Tiểu Ly, cứ cho là cô ngồi thuyền đi qua núi Tiên Môn đi, nhưng ngọn núi cao như vậy, chẳng lẽ cô muốn leo lên ư? Với độ cao này rất có thể cô phải leo nửa năm đấy.”
Nguyễn Tiểu Ly vô tội: “Nếu không thì làm sao bây giờ.”
Nàng lại không biết ngự kiếm phi hành.
Tiểu Ác nghẹn lời: “Tình cảnh có chút xấu hổ…”
Đôi mắt Nguyễn Tiểu Ly khẽ đảo qua Bách Lý Diêm Khể, khóe mắt hơi run rẩy, nàng mở miệng: “Diêm Khể, ta không thể ngự kiếm.”
“!”
Nội tâm Bách Lí Diêm Khể lộp bộp một chút, đồng thời cũng cảm thấy nhói đau. Sư thúc… vậy mà không thể ngự kiếm phi hành!
Là một người tu tiên nhưng không thể ngự kiếm phi hành, trong lòng người hẳn là rất khó chịu. Hơn nữa, sư thúc đã từng ưu tú như thế, bây giờ nàng…
Bách Lý Diêm Khể nhảy lên tiên kiếm, sau đó khom lưng vươn tay: “Ta mang sư thúc lên núi.”
Lúc nói ra lời này, giọng nói của hắn đặc biệt thành khẩn, không hề có ý mạo phạm, càng không có một tia thương hại nào. Hắn biết sự thương hại sẽ chỉ làm tổn thương đến sư thúc mà thôi.
Nguyễn Tiểu Ly đưa tay qua, Bách Lý Diêm Khể dùng một tay kéo tay nàng, tay còn lại trực tiếp ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng ôm Nguyễn Tiểu Ly lên.
“Sư thúc, mạo phạm.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi