XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Hải Miên
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Tiểu Ác tự hỏi một lát rồi nói: “Không phải giá họa cho cô đâu. Chẳng phải nam chính đã nói dựa vào phương hướng và độ sâu nông của vết dây hằn có thể chứng minh là không cùng một người gây ra hay sao?”
Nguyễn Tiểu Ly hơi vặn eo, lười biếng chống cằm.
“Ta chỉ tò mò không biết có phải là vu oan giá họa hay không thôi? Nhưng cho dù như vậy thì thế nào? Chẳng lẽ một phản diện như ta lại để ý trên tay có nhiều thêm một mạng người ư?” 

Thân là một nhân vật phản diện từng giết nhiều người như vậy, thêm một oan hồn nữa cũng giống nhau cả thôi. Nàng không quan tâm.
Tiểu Ác nghe thấy thế, phản ứng đầu tiên là muốn cười, nhưng sau đấy lại có chút cảm thương.
Nhân vật phản diện là một nhân vật đầy mâu thuẫn. Có một số người bản chất ban đầu vốn đã xấu xa, một số lại do lầm đường lạc lối, nhưng cũng có vài người là kẻ chịu thay tội lỗi cho người khác. 
Lấy một ví dụ đơn giản: Một người nào đó chỉ cần đã từng làm chuyện sai trái thì những lần sau, mỗi khi có chuyện gì đó không hay xảy ra, mặc kệ thủ phạm là ai đi chăng nữa, phản ứng đầu tiên của mọi người cũng là cho rằng chuyện đó do người kia làm. Đây là một loại thành kiến.
Thực tế, mọi việc Nguyễn Ly làm đều là sai. Tuy rằng người nàng ta giết đều là kẻ ác, nhưng dù là kẻ ác thì vẫn sẽ có người chuyên chấp pháp xử lý, chứ nàng ta không được lén lút hạ thủ như thế. 
Nhưng nàng ta lại quá bất đắc dĩ, hơn nữa còn rơi vào tình cảnh thế đạo trái ngang. 
Tất cả những điều đó đã sinh ra một nhân vật phản diện Nguyễn Ly đầy mâu thuẫn. Tuy kẻ nàng ta giết đều là ác nhân, nhưng giết người vốn đã là sai lầm. Dù vậy, nếu nàng ta không giết người lấy máu… thì người chết sẽ là nàng ta. Oán hận trong lòng nguyên chủ sâu đến nỗi khiến nàng ta phải bất chấp thủ đoạn để làm cho bản thân sống sót. 
Nàng ta nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy cũng chỉ vì muốn sống tiếp. Đó chính là Nguyễn Ly, nhân vật phản diện của thế giới này.
Tiểu Ác: “Tiểu Ly, về tới tiên môn cô hãy dùng ngay máu của Khúc Sinh để luyện đan đi. Chúng ta phải mau chóng gia tăng thực lực, sớm giết chết Trịnh Đạo Lẫm. Ta chỉ sợ cô còn chưa động thủ thì đã bị nam chính điều tra ra rồi.”
Nam chính, người luôn được Thiên Đạo chiếu cố, đâu dễ gì mà lừa gạt. 
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu một cách đầy lười biếng. Thật ra nàng cũng đang chờ đợi ngày trở về Vân Tiên Tông. 
Càng ở lâu trong thân thể của nguyên chủ, nàng càng có thể cảm nhận được rõ ràng sự căm thù đến tận xương tủy và cả bóng tối vô tận. Nàng ta đã chìm sâu vào trong bóng tối không còn đường lui. Điều duy nhất nàng ta có thể làm đó chính là báo thù.

Chỉ cần trả được thù thì nàng ta sẽ được giải thoát. Tất nhiên, người được giải thoát ở đây là nguyên chủ Nguyễn Ly.
Tuy rằng thân thể này và Nguyễn Tiểu Ly là một, có thể nói nàng là Nguyễn Ly nhưng cũng không hẳn vậy.
Buổi chiều, đại đa số đệ tử tiếp tục ngự kiếm phi hành trở về, chỉ để lại một nhóm nhỏ đệ tử hộ tống thi thể về sau.
Lần trước, khi thi thể của Khúc Sinh được mang về Vân Tiên Tông và được các trưởng lão trông thấy, ai nấy cũng vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ ngay lập tức cho rằng hung thủ là một trong những người đi tham gia Đại hội Tiên Môn, nhưng sau khi tiến hành loại trừ một lượt thì không nhận thấy có ai phù hợp.
Trịnh Đạo Lẫm xem danh sách, bất giác nhìn vào hai chữ Nguyễn Ly, lập tức lắc đầu: “Không thể, nàng chỉ là một phế vật!”
Ông ta thích nhất là nghe người khác gọi nàng là phế vật. Nghĩ lại, người sư muội thiên tài mà ông ta từng phải ngẩng đầu ngước nhìn lại bị ông ta giẫm đạp dưới chân, bị cả tông môn gọi là phế vật trong suốt nhiều năm, chuyện này làm ông ta cảm thấy cực kỳ hưng phấn và vô cùng thoải mái. 
Trịnh Đạo Lẫm lập tức bác bỏ nghi ngờ Nguyễn Tiểu Ly là hung thủ. Nàng là phế vật, phế vật!

Ông ta không thể nào thừa nhận Nguyễn Ly có bản lĩnh giết người. Nàng mãi mãi là một phế vật.
Ngày thứ ba sau khi khởi hành, nhóm đệ tử đã trở về Vân Tiên Tông. Đoàn người bay thẳng đến cổng sơn môn. Bách Lý Diêm Khể hạ kiếm đáp đất rồi đỡ Nguyễn Tiểu Ly xuống. Sau khi xuống dưới, hắn hơi không muốn thu tay lại, bởi trở về rồi… hắn sẽ không còn cơ hội chạm vào sư thúc nữa.
“Diêm Khể, ngươi mang theo các đệ tử đi gặp chưởng môn đi. Chắc hắn đang có nhiều điều muốn nói với các ngươi.” Nguyễn Tiểu Ly đứng ở một bên, lạnh nhạt nói.
Bách Lý Diêm Khể: “Vâng.”
Thật ra hắn muốn hỏi rằng sư thúc không đi đại điện sao? Nhưng nghĩ đến nếu sư thúc đi, sư phụ hắn và các trưởng lão có lẽ sẽ gây khó dễ cho nàng, hắn mới thôi không hỏi.
Nguyễn Tiểu Ly muốn trở về xem hoa của mình đã héo chưa, đồng thời tranh thủ lười biếng một lát nhưng lại có người cố tình không cho. Nàng còn chưa về đến sân của mình đã có đệ tử đến mời nàng đi đại điện.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi