[XUYÊN NHANH] KÝ CHỦ THẬT KHÔNG ĐƠN GIẢN


Trong lúc mọi người đang chờ thang máy, Uông Minh ngắn gọn giới thiệu các thành viên khác trong đội cho Mộ Tiêu Dạ: "Người đang nói chuyện với bảo an là Trương Phiên, chuyên phụ trách giao thiệp, thu thập tình báo.

Còn cô gái đứng cạnh tôi là Tiêu Nhã, nhân viên của tổ hình sự, cả hai người họ đều mới hai mươi lăm tuổi, kinh nghiệm khá phong phú.

Đứng phía sau Tiêu Nhã là Triệu Cường, cậu ấy cũng là thành viên của tổ hình sự, tuy ngày thường hơi lắm miệng một chút nhưng khả năng tác chiến rất cao, võ lực cũng thuộc loại ưu của cục.

Hai người nữa là Dương Miên, anh đã gặp hồi sáng, và Từ Dao thuộc phòng pháp chứng, do tôi chịu trách nhiệm, đã có mặt ở hiện trường trước."
Uông Minh nói rất nhanh, nhưng từng câu từng chữ đều chọn lọc, nhắm vào ý chính, chỉ là nói một hồi anh ta vẫn chưa hề nhắc tới An Nhiên lần nào.

Đến tận khi ánh mắt anh ta hơi liếc sang người cô, Uông Minh mới chậm chạp, miễn cưỡng mở miệng: "Đây...!
Thế nhưng, An Nhiên lại bất ngờ bước lên một bước, đứng đối diện với Mộ Tiêu Dạ, cắt ngang lời Uông Minh: "Chính thức giới thiệu, Âu Dương An Nhiên, chủ nhiệm trung tâm giám định, kiêm pháp y chính của đội điều tra đặc biệt, chịu sự quản lý trực tiếp của Cục trưởng Chung."
Vừa nói, vừa đưa tay ra.


Mộ Tiêu Dạ thấy thế, tự nhiên bắt tay với cô, đáp lại: "Mộ Tiêu Dạ, tiến sĩ tâm lý học của Cục an ninh."
Bỗng chốc, cả hai người họ như lạc vào một thế giới riêng biệt, không hề coi trọng sự có mặt của tất cả mọi người.

Không khí phút chốc có hơi ngượng ngùng.

Đúng lúc này.

[Ting]
[Ting]
Cửa thang máy mở ra, mọi người nhanh chóng bước vào.

"Thế nào rồi?" Uông Minh vỗ vỗ vai Trương Phiên.

"Lão đại, theo như bảo an nói thì căn hộ xảy ra án mạng là của một nghệ sĩ trẻ đang rất hot, người phát hiện đầu tiên không phải anh ta mà là người đại diện của nạn nhân, anh ta vừa mở cửa đã bị thi thể của nghệ sĩ nhà mình dọa sợ xanh mặt, đờ đẫn tại chỗ, một lát sau mới nhớ tới việc gọi điện cho cảnh sát và bảo an."
"Còn gì nữa không?" Uông Minh nghe xong chỉ cảm thấy hai huyệt thái dương nhảy nhảy lên.

Lại liên quan đến nghệ sĩ.

"Chuyện lần này hình như rất phức tạp, bởi vì em nghe bảo an nói nạn nhân không những là nghệ sĩ mà còn có thân phận rất đặc biệt."
"Rất đặc biệt?" Tiêu Nhã và Uông Minh đồng thời hỏi.


"Phải!" Trương Phiên nặng nề gật đầu.

Đang nói chuyện thì thang máy [ting] một tiếng rồi dừng lại.

Mọi người lục đục đi ra, Mộ Tiêu Dạ và An Nhiên đi tụt lại đằng sau.

Chỉ thấy bên ngoài hành lang đứng đầy cảnh sát, ngay trước cửa căn hộ xảy ra án mạng Dương Miên và Từ Dao đang đứng dựa người vào tường, hộp đựng dụng cụ pháp chứng đặt dưới chân, mắt hơi nhắm, ở phía xa là mấy nhân viên cảnh sát trẻ tuổi đang nôn thốc nôn tháo đến xanh mày xanh mặt.

"Tình hình sao thế?" Trương Phiên lo lắng nhìn Dương Miên.

Nghe giọng nói đầy quen thuộc, Dương Miên và Từ Dao đồng loạt mở mắt, mỏi mệt đáp: "Đừng nôn đấy!"
Tiêu Nhã giật mình: "Nghiêm trọng đến thế sao?"
Từ Dao gật đầu: "Tốt nhất nên để đội trưởng đi vào trước, những người khác ở bên ngoài đi, coi chừng phá hủy hiện trường."
Sau đó, đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, quay đầu nhìn An Nhiên: "Chị chịu được không?"

Cánh cửa vừa mở ra, thứ đầu tiên bọn họ cảm nhận được là một mùi vị vô cùng quái dị vô cùng quái dị xộc thẳng vào mũi, đây chắc chắn không phải mùi xác thối, mà là mùi thịt người - An Nhiên và Mộ Tiêu Dạ thầm nghĩ.

Nói đến cũng thật kì quái, trên thế giới này có vô vàn sinh vật khác nhau, tuy đều là thịt, cấu tạo cơ thể cũng không khác nhau là mấy nhưng mùi vị của chúng lại khác biệt không lẫn lộn vào đâu được.

Bằng khứu giác và vị giác con người ta sẽ phân biệt được đâu là thịt lợn, đâu là thịt bò, thịt dê, thịt gà thậm chí khi miếng thịt đó đã bị cắt thái từng phần nhỏ, chúng ta cũng có thể phân biệt được chủng loại của nó.

Đặc biệt hơn có những người chuyên nghiên cứu động vật học, chỉ cần dùng đôi mắt và khứu giác họ cũng có thể phân biệt được đó là loại thịt gì, thuộc chủng loại nào, sống ở khu vực nào, niên đại nào chỉ từ những khúc xương trắng khô cằn.

Nhưng hiện tại, thứ mùi này không phải ai cũng có thể nhận ra, nếu chưa từng ngửi qua, chỉ trừ An Nhiên, cô có thể chắc chắn đây là mùi thịt người đã bị nấu chín.

Tiếp theo cái mùi quái dị ấy là một hiện trường đầy mang đầy "tính nghệ thuật"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi