XUYÊN NHANH: LỮ KHÁCH NGHỊCH TẬP CHI KÍ

Hôn lễ rất đơn giản, chỉ cần cô dâu với chú rể, vải đỏ ,và khách quan.

Quan viên trong triều một bộ ta đi xem kịch ,nhìn Hàn Yên và Thượng Quan Uyển Nhi bị trói đứng bái đường.

Lễ thành, hai người bị đuổi ra khỏi cung.

Hàn Yên muốn tìm về nhà mẹ đẻ để nương tựa. Ai biết Thu Dao đã sớm thu hồi lại tất cả tiền tài, quyền lực, toàn bộ gia sản, nhà cửa sung quốc khố.

Có vinh quang không hưởng, ngu xuẩn chạy đi làm phản. Giờ hay rồi, cả nhà Hàn gia trước đây cũng coi như tầng lớp trung lưu, giờ bị thu hồi sạch sẽ, trên người một xu dính túi cũng không còn, nhà không còn để ở. Chí ít còn cái mạng. Nhưng một đám vẫn hận Hàn Yên không thôi ,nhìn thấy hắn là hận không thể đâm chết tại chỗ.

Hàn Yên bị thái độ của bọn họ làm hoảng sợ, thế là đành ngậm ngùi quay lại đi theo Thượng Quan kia.

Mà Thượng Quan kia mấy lần đảo chính thất bại, sớm đã không còn người tin cậy tín nhiệm. Người theo nàng ta ăn khổ quay nàng cắn nàng ta, thế là Thượng Quan dắt theo Hàn Yên thay tên đổi họ, chuyển về nơi xa xôi hẻo lánh lánh nạn, chờ thời cơ bắt đầu lại.

Hàn Yên sinh ra phú quý ,trước nay chưa từng chịu khổ. Dù là khi ở trong cung ,sau khi Thu Dao đổi tính, bị ngược đãi, nhưng vẫn đủ ngày ba bữa, có chăn ấm đắp, có chỗ ngủ, tránh mưa nắng, có quần áo không thiếu thốn ,sạch sẽ, dễ chịu.

Nhưng từ lúc đi theo Thượng Quan Uyển Nhi nay đây mai đó, hoặc là trú trong tòa miếu rách nát, hay là ngủ trong rừng. Quần áo bẩn thỉu không có cái thay, ăn thì bữa đói bữa no. Lúc đầu Thượng Quan còn đi tìm thức ăn về cho hắn nấu, nhưng sau đó đều bắt hắn tự động thủ, có gì ăn đó. Mà Hàn Yên chưa từng xuống bếp, nấu hỏng rất nhiều, rất khó nuốt Thượng Quan cùng hắn tranh cãi mấy lần.

Cuộc sống buôn ba chạy trốn của hai người kết thúc ở một thôn xóm nhỏ, Thượng Quan tìm được công việc dậy chữ cho trẻ trong thôn, duy trì kế sinh nhai ,Hàn Yên ở nhà nấu cơm giặt dũ.Vốn tưởng rằng sẽ tốt hơn. Nhưng tính khí của Thượng Quan Uyển Nhi ngày càng kém, sáng đi làm, tối nàng ta về nhà uống rượu, rượu vào lời ra, bắt đầu chỉ trích Hàn Yên không tốt chỗ nọ, không tốt chỗ kia, cả ngày nem luốc bẩn thỉu, không bằng vị công tử nhà kế bên. Hàn Yên làm việc mệt mỏi không nhận được cảm ơn còn suốt ngày bị trách mắng, thế là cãi lại, nói ngày xưa là tại ai mà hắn ra nông nỗi này, nếu như nàng ta không khuyên hắn làm phản, kể cả Thu Dao lạnh nhạt không đụng tới hắn, hắn vẫn là vị nam nhân tôn quý nhất quốc gia này, không lo ăn mặc ở . Giờ thì hay rồi. Hai người cãi nhau to tiếng rồi xông vào đánh nhau.

Hàng xóm nghe cũng phải sợ, mấy lần sang khuyên can không được. Hơn nữa bọn họ thực sự làm ồn buổi tối khiến mọi người không nghỉ ngơi được.

Sau đó có người cân nhắc đến tính khí của Thượng Quan Uyển Nhi, nàng ta là lão sư, lại dạy con mình chữ nghĩa, nhỡ không dạy tốt, lại học được cái tính khí xấu của nàng ta thì thế nào. Sau đó xin chuyển lớp cho con, muốn người khác dạy cho con mình. Rồi lục tục có người kiến nghị. Người kiến nghị càng nhiều, cuối cùng Thượng Quan mất việc. Nàng ta bây giờ không đi làm, cả ngày ở nhà uống rượu, nói mơ mộng viển vông ,hoặc là chửi bới hắn không tốt.

Bởi vì nàng ta nghỉ việc, cả nhà mất kế sinh nhai, thế là Hàn Yên phải tự mình lăn lộn bên ngoài kiếm miếng cơm. Nhưng công việc bên ngoài mệt mỏi, về nhà còn đối mặt với Thượng Quan uống rượu say chửi bới, nhà cửa bừa bộn. Hắn không muốn tiếp tục như vậy nữa, hắn hối hận, muốn bỏ trốn. Nhưng nghĩ đến tháng ngày lưu lạc bên ngoài, bị lưu manh đùa bỡn , hắn lại không dám đi.

Thế rồi một hôm nọ, không biết hắn ở đâu xin được thuốc diệt chuột. Cho vào thức ăn, cùng Thượng Quan đồng quy.

Mấy hôm sau có người phát hiện xác chết bọn họ bốc mùi ,phân hủy trong nhà.

....

Bạch Chỉ vẫn luôn cằn nhằn với Thu Dao bãi nhiễm thống lĩnh cấm vệ quân, sợ nàng ta lại cấu kết với ai tạo phản . Sau đó Thu Dao nói.

"trẫm thượng triều lâu như vậy, cũng chưa thấy khanh có ý kiến gì? "

"nhận tiền công mà không làm việc, chỉ có đám quan võ các khanh mới nhàn rỗi như vậy thôi "

Mỗi lần khi không có người ngoài mà Thu Dao xưng hô "trẫm - khanh " mà không phải "ta - ngươi " thì tức là có người xui xẻo.

Bạch Chỉ đề phòng lùi hai bước.

"cho khanh hai lựa chọn : Về quê làm ruộng chăn heo, hay là nhận tiền công đầy đủ mỗi tháng ,giám sát thống lĩnh cấm vệ quân? "

"..."

Bạch Chỉ đành nhận việc giám sát thống lĩnh.

Tuy rằng trên triều rất ít khi có việc của bọn họ, nhưng Bạch Chỉ vẫn trú tại kinh thành, vì đề phòng các thế lực khác ám hại Bạch gia bọn họ, sau đó báo cáo tin tức mới nhất cho Bạch đại tướng quân.

Vốn việc truyền tin rất nhàn nhã, giờ nàng ta còn thêm việc giám sát thống lĩnh nữa. Bạch Chỉ biểu cảm : Muốn làm kẻ ăn không ngồi rồi thật khó!

"Kinh đại nhân, chớ vui mừng quá sớm, ta vẫn luôn chú ý ngươi đấy! "

Bạch Chỉ nhìn Kinh Cận cười trên nỗi đau của người khác thì nhắc nhở.

"đa tạ Bạch đại nhân quan tâm, đáng tiếc tại hạ đối với ngài không có hứng thú! Ngài vẫn là dành sự yêu thương này cho người khác đi "

Dù sao bây giờ trên triều có rất nhiều người nhìn chằm chằm hắn, thêm một Bạch gia không nhiều không thiếu.

Bạch Chỉ xem hắn như mối họa ngầm thứ hai sau thống lĩnh cấm vệ quân. Bây giờ Kinh Cận ngày ngày đi theo Thu Dao như hình với bóng ,rất có thể trở thành Thượng Quan Uyển Nhi hoặc Hàn Yên thứ hai .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi