XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tống gia.

Tống Yên Nhiên rất lâu rồi chưa ra khỏi cửa, ngay cả trường học cũng không đi.

Là bởi vì sợ tin tức mình vẫn đang ở đây, truyền đến tai vị đại nhân vật kia.

Nhưng mà không nghĩ tới, hôm nay sẽ có người tìm tới cửa.

Còn nói cô ta sai vệ sĩ đánh con gái của bọn họ.

"Yên Nhiên, chuyện gì xảy ra?" Bà Tống nhân cơ hội lên lầu, hỏi thăm Tống Yên Nhiên.

Tống Yên Nhiên ở phía trên nghe được rất nửa vời, lúc này cũng rất mờ mịt: "Mẹ, con không làm gì cả."

"Con không làm gì cả, sao người ta lại nói con sai vệ sĩ đánh người?"

"Mẹ... con làm gì có vệ sĩ." Tống Yên Nhiên ủy khuất: "Con căn bản chưa từng đi ra ngoài."

Khoảng thời gian này cô ta kìm nén đến dài cả tóc rồi đây.

Bà Tống nghĩ lại thấy cũng đúng.

"Những người phía dưới kia..."

Tống Yên Nhiên không biết chuyện gì xảy ra.

Bà Tống không tiện câu giờ lâu, nhanh chóng xuống dưới, trấn an những người kia, huyên náo túi bụi.

Tống Bác Học vừa vặn trở về.

Nghe xong việc này, trong nháy mắt ông ta liền liên tưởng đến lúc ở bên ngoài Kim Sắc Dương Quang, nhìn thấy một đứa con gái khác.

Việc này Tống Bác Học phản bác hay không phản bác thì cũng đều là một đống phiền phức.

Phản bác chính là triệt để đắc tội với những người này, hơn nữa lúc ấy ở bên ngoài Kim Sắc Dương Quang, còn có camera giám sát.

Không phản bác nếu như bị những người này truyền đi, không chỉ phải cõng trên lưng cái nồi này, mà còn có thể bị vị kia biết, người bọn họ đưa qua, không phải Tống Yên Nhiên.

"Được, hai người bao che cho Tống Yên Nhiên đúng không, cón gái của hai người sai khiến vệ sĩ đánh người, bây giờ còn tỏ thái độ như thế, chúng tôi không còn gì để nói nữa, chờ đi!"

"Đi!"

Tống Bác Học còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, mấy người này đã khí thế hung hăng rời đi.

Tống Bác Học muốn ngăn cũng ngăn không được.

Tống Bác Học tức đến đau mề.

Đây đều là chuyện quái gì thế chứ!

"Cha, rốt cuộc là thế nào? Vì sao bọn họ lại nói con sai vệ sĩ đánh người?" Chuyện này cô ta căn bản chưa từng làm!

Tống Bác Học lau trán: "Hôm nay tôi nhìn thấy Tống Sơ Tranh."

Tống Yên Nhiên và bà Tống lập tức giật mình.

"Nó... Nó làm ra?" Bà Tống hơi chần chờ.

Tống Bác Học gật đầu: "Tám chín phần mười."

Nếu Yên Nhiên khồng hề đi ra ngoài, vậy cũng chỉ có cô, vừa vặn nơi ông ta trông thấy cô, chính là ở Kim Sắc Dương Quang.

"Nó... Nó không sao chứ?" Trong mắt bà Tống có chút phức tạp.

Tống Sơ Tranh và bà ta không thân, cho dù được đón về một đoạn thời gian, nhưng suy cho cùng cũng là không nuôi bên người, luôn luôn khúm núm, làm gì cũng quê mùa, bà Tống tự nhiên là không thích.

"Nó nhìn rất tốt." Biểu cảm của Tống Bác Học có chút cổ quái không thể miêu tả: "Bên cạnh còn có vệ sĩ đi theo."

Vị đại nhân vật kia bọn họ cũng chưa từng thấy qua.

Nhưng mà nghe nói...

Là một lão già, tàn tật.

Tính tình cổ quái, cực kì khó hầu hạ.

Đen trắng ăn sạch.

Trong giới hào môn kinh thành, chỉ cần nghe thấy kinh thành Dư gia, không cần nói tiếp, đều dồn dập kính nhi viễn chi.

Tống gia ở trong vòng tròn này có tính là cái đinh gì đâu...

Nếu như so sánh vòng tròn hào môn này giống như Kim Tự Tháp, thì Tống gia chính là vòng dưới đáy, vừa được xếp vào hào môn.

Mà Dư gia nằm trên đỉnh cao Kim Tự Tháp, ngạo thị quần hùng.

Thành tựu của Tống gia như vậy kỳ thật cũng không là tính kém, dù sao Tống Bác Học là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Nhưng trong cái vòng này chính là như vậy, ai quản ông có dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng hay không, địa vị của ông không cao bằng người ta thì chính là không cao bằng người ta thôi.

Cho nên lúc đầu vừa nghe nói vị này muốn Tống Yên Nhiên, Tống Bác Học và bà Tống đều sợ đến tè ra quần.

Đứa con gái bọn họ yêu thương như thế, làm sao có thể đưa qua.

Không nghĩ tới, ngày hôm nay Tống Bác Học sẽ nhìn thấy, đứa con gái vốn cho rằng sẽ trôi qua chẳng ra sao cả, lại ngăn nắp xinh đẹp, hiện tại còn ném một cái nồi cho bọn họ cõng.

Một nhà ba người tức giận đến một đêm không ngủ.

-

Sơ Tranh không hề biết, cho dù biết, cũng chẳng sao cả, Tống gia ngủ không được, Vương bát đản hẳn rất vui.

Nhưng thời gian dài như vậy, đều không thấy họ Dư, Sơ Tranh có chút bực bội.

Chú Bạch đang bàn giao công việc với người giúp việc, vừa nghiêng đầu liền phát hiện vị Tống tiểu thư kia đứng ở cách đó không xa.

Vừa rồi ông ở đại sảnh, vị Tống tiểu thư này cũng ở đó...

Bây giờ lại ở đây.

Cô cũng không làm gì, chỉ đứng ở cách đó không xa, giống như đi ngang qua.

"Tống tiểu thư, ngài có chuyện gì sao?"

"Tiên sinh của các người tên là Dư Tẫn sao?"

"..."

Chú Bạch vạn vạn không nghĩ tới, Sơ Tranh lại hỏi một vấn đề như thế, tựa như trước đó, ông không ngờ tới Sơ Tranh sẽ hỏi có thể để vệ sĩ thay cô đánh nhau không.

Luôn luôn ngoài dự liệu như vậy.

Khó lòng phòng bị.

Nhưng đáy lòng chú Bạch rất nhanh liền có tính toán, trên mặt vẫn mang theo vẻ ôn hòa: "Không biết Tống tiểu thư nghe được cái tên này từ đâu."

Ông nhớ kỹ, từ sau khi vị Tống tiểu thư này đến đây, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng đề cập tới tên của tiên sinh.

Đương nhiên người biết tên của tiên sinh cũng không nhiều.

"Chú trả lời tôi, phải, hay không phải." Vấn đề đơn giản như vậy, khó trả lời thế sao?!

Chú Bạch là một quản gia thành thục, hơi suy tư một lát: "Đúng thế."

Sơ Tranh gật đầu, quay người đi.

Chú Bạch: "..."

Chú Bạch hiện tại đã hoàn toàn không nhìn thấu vị Tống tiểu thư này rồi.

Càng nhìn không thấu tiên sinh nhà mình...

Quản gia thật khó làm.

-

Sơ Tranh nằm trong phòng chơi điện thoại, cô lắp camera giám sát trên hành lang, chú Bạch đi lên Sơ Tranh liền có thể trông thấy.

Cho nên khi chú Bạch đẩy cửa tiến vào, Sơ Tranh đang cầm quyển sách làm bộ xem, phẩm cách đại lão vô cùng cao.

"Tống tiểu thư, bộ lễ phục này ngài thử xem có vừa người không?"

Trong tay chú Bạch mang theo một bộ lễ phục.

Ánh mắt Sơ Tranh cũng không chuyển động lấy một cái: "Làm gì?"

Chú Bạch kính cẩn trả lời: "Có yến hội, Tống tiểu thư có thể đi thư giãn một chút."

Lúc này Sơ Tranh mới nhướn mi mắt: "Không sợ tôi chạy?"

Chú Bạch rất có tự tin cam đoan: "Tống tiểu thư đừng lo lắng, ngài chạy không được."

"..." Ha ha, ta muốn chạy, thì ai có thể ngăn cản được ta.

Sơ Tranh nhìn lễ phục trong tay chú Bạch một chút, kiểu dáng rất đơn giản, đại khái đến vị trí đầu gối, nhìn vừa vặn, gần bằng với kích thước của cô.

Sơ Tranh giơ một ngón tay ra: "Để xuống đi."

Chú Bạch cũng không cưỡng cầu cô lập tức thử, đặt quần áo xuống vị trí Sơ Tranh chỉ, không sai chút nào.

Sơ Tranh: "..."

"Chú Bạch."

Chú Bạch trở lại: "Tống tiểu thư."

"Chú có cân nhắc đến chuyện đổi một chủ nhân không?" Sơ Tranh đường đường chính chính hỏi.

Chú Bạch: "???"

Chú Bạch tung hoành giang hồ nhiều năm, đã bao giờ gặp phải kiểu người này đâu.

Chú Bạch cảm thấy mình sắp không chịu nổi Tống tiểu thư giày vò rồi.

Trước kia cô ấy khóc khóc nháo nháo rất dễ giải quyết.

Hiện tại cô không khóc không nháo, bình tĩnh đến giống như chủ nhân của nơi này. Loại tư thế đương nhiên kia, ngược lại làm cho chú Bạch rất không thích ứng.

Luôn cảm thấy cô gái này... Có chút không dễ chọc.

-

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được quyền sử dụng đất của khách sạn Hoàng Quan, thời hạn ba ngày. 】

Sơ Tranh: "..."

Hiện tại Vương bát đản đã tiến hóa đến không muốn ta mua nhà lầu, trực tiếp mua đất đai của người ta.

Thật con mẹ nó chứ!

Đây rốt cuộc là khác nhau ở chỗ nào?!

【 Mặt chữ khác nhau. 】 Vương Giả thật lòng trả lời.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh gọi điện thoại bảo Hoa Xán đi đàm phán.

Mấy ngày nay Hoa Xán đã sắp lật tung mấy cài bàn rồi.

"Tiền không phải vấn đề, tăng giá cao nhất, trong vòng ba ngày, tôi muốn kết quả. Chuyện này làm tốt, mỗi người đều có thêm tiền thưởng, hàng vạn trở lên."

Sơ Tranh bá khí ném xuống câu nói này, cúp điện thoại.

***

Giai đoạn cuối của thực tập siêu bận rộn, tớ phải làm lại báo cáo vì sai toàn bộ rồi =)))

Tầm tầm xong tuần này với mấy ngày đầu tuần sau là bận cực bận, nên tầm giữa tuần sau sẽ trở về với mọi người đều đặn hơn, bây giờ thì cứ đến đâu hay đến đó ha, không có chương cũng đừng buồn.

Yêu ~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi