Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tống tiểu thư."
Người trước tiên Sơ Tranh gặp được cũng không phải là Dư lão phu nhân, mà là Nhị thiếu gia Dư gia, Dư Nguy.
Dư Nguy từ ngoài cửa tiến vào, trên mặt mang ý cười ôn nhuận.
Sơ Tranh: "..."
Con chó điên này tại sao lại ở đây?
Dư Nguy đã đi tới, thành thục nói: "Nghe nói có khách nhân đến thăm, không nghĩ tới là Tống tiểu thư."
Sơ Tranh không hỏi loại lời thoại ngu xuẩn như "vì sao anh lại ở đây".
Đây là nhà cũ của Dư gia.
Nơi này không chỉ có Dư lão phu nhân ở, mà còn thờ phụng liệt tổ liệt tông của Dư gia.
Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm, một bộ dạng xa cách không muốn trò chuyện: "Người tôi muốn gặp không phải anh."
Dư Nguy cười khẽ: "Vậy coi như tôi không mời mà tới, Tống tiểu thư chớ trách, lão phu nhân thân thể không tốt, tới chậm, tôi nói chuyện với Tống tiểu thư trước?"
"Không có chuyện gì để nói." Sơ Tranh mặt lạnh, không có ý định nể tình.
Dư Nguy ngồi xuống đối diện, hơi thở dài: "Tống tiểu thư hình như có hiểu lầm rất lớn với tôi? Không biết tôi có chỗ nào mạo phạm Tống tiểu thư, Tống tiểu thư nhắc nhở một chút, tôi bồi tội với Tống tiểu thư."
Sơ Tranh nhướn mi mắt nhìn anh ta một chút: "Dư Tẫn không thích anh."
Dư Nguy sững sờ.
Dư Tẫn không thích anh ta.
Cho nên cô liền nhìn mình không vừa mắt sao?
Nữ sinh này...
"Nguy Nhi." Một thanh âm lộ ra vẻ tang thương từ bên ngoài vang lên.
Dư Nguy nhìn ra bên ngoài, đứng dậy ra ngoài nghênh đón.
"Lão phu nhân."
Dư Nguy không phải con của lão phu nhân, bởi vậy sẽ không gọi mẹ.
Người tiến vào hai bên tóc mai đã có tóc bạc, nhưng tướng mạo được bảo dưỡng khá tốt, nhìn qua không tính là già.
Bà ta mặc một bộ áo xanh rất mộc mạc, nhưng trên cổ lại đeo dây chuyền nhìn qua có giá trị không nhỏ, trên cổ tay đeo vòng tay bằng ngọc thượng hạng, cầm trong tay một chuỗi Phật châu.
Phật châu...
Sơ Tranh từng thấy ở chỗ Dư Tẫn.
Mặc dù nhìn không giống, nhưng đột nhiên xuất hiện một vật giống nhau, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút cổ quái.
"Sao Nguy Nhi lại ở đây?" Lão phu nhân giọng điệu hiền lành, sắc mặt cũng cực kỳ hòa nhã.
Dư Nguy đỡ lão phu nhân: "Nghe nói có khách, nên tới xem một chút, không nghĩ tới là người quen."
"Hóa ra là thế à. Hai người quen biết?"
Lão phu nhân gật đầu với Sơ Tranh và Hoa Xán, được Dư Nguy đỡ ngồi vào ghế chủ vị.
"Từng có vài lần duyên phận. Lão phu nhân, vậy hai người trò chuyện đi, con đi ra ngoài trước."
Dư Nguy giống như thật sự chỉ đến chào hỏi, hoàn toàn không thèm để ý Sơ Tranh tới làm gì.
Lão phu nhân đưa mắt nhìn Dư Nguy rời đi, lúc này mới nhìn về phía Sơ Tranh: "Không biết hai vị là?"
"Tống Sơ Tranh." Sơ Tranh tự giới thiệu ngắn gọn.
"Tôi là Hoa Xán, chào lão phu nhân, đột nhiên tới quấy rầy, xin lão phu nhân rộng lòng tha thứ." Hoa Xán nói nghiêm chỉnh hay ho hơn nhiều.
Lão phu nhân nhìn dáng vẻ của hai người, cũng biết Hoa Xán không phải là chủ sự, cho nên chỉ cười cười, rồi chuyển ánh mắt qua người Sơ Tranh.
"Tống tiểu thư... Tôi cũng không nhận ra cô, không biết cô đến đây gặp tôi, là có chuyện gì?"
Sơ Tranh từ trước đến nay cũng không phải là người quanh co lòng vòng gì, cho nên Dư lão phu nhân hỏi, cô liền đi thẳng vào chủ đề chính.
"Chuyện 12 năm trước, Dư lão phu nhân còn nhớ chứ."
12 năm trước...
Cánh tay gảy Phật châu của Dư lão phu nhân bỗng dưng dừng lại.
Lão phu nhân từng trải qua năm tháng, gặp qua biết bao sóng to gió lớn, suy cho cùng cũng không giống những đứa trẻ miệng còn hôi sữa, bà ta chỉ hơi dừng lại, liền khôi phục bình thường, làm cho người ta không nhìn ra bất kỳ điều gì dị thường.
"Tống tiểu thư, 12 năm trước phát sinh rất nhiều chuyện, không biết cô muốn hỏi chuyện gì?"
"Con của bà." Sơ Tranh nói rõ ràng hơn một chút.
Sơ Tranh nhìn thấy đáy mắt Dư lão phu nhân giống như có thứ gì đó bị xé nứt, nhưng rất nhanh lại khép lại.
Trên mặt bà ta toát ra sự thương cảm, còn có tiếc hận: "Không biết vì sao Tống tiểu thư lại hỏi tới nó?"
Một tay Sơ Tranh đặt trên ghế bạch đàn, trong ánh mắt đựng đầy băng lãnh: "Tôi muốn biết hắn chết như thế nào."
"Tống tiểu thư đã tới hỏi, vậy hẳn phải biết, nó tử vong ngoài ý muốn." Lão phu nhân cũng không lộ ra những cảm xúc khác, vẫn chỉ có thương cảm.
"Chưa hẳn đi."
"..."
Dư lão phu nhân ngẩng đầu, đuôi mày khóe mắt tuy có nếp nhăn, nhưng nhìn từ ngũ quan của bà ta, không khó nhìn ra, vị này lúc còn trẻ, nhất định là một mỹ nhân hiếm có.
Đáy mắt bà ta có rất nhiều cảm xúc.
Nhưng cũng chỉ thoáng qua liền mất, khiến cho người ta không nắm bắt được.
"Tống tiểu thư, người mất cũng đã mất, chuyện quá khứ, hiện tại đã không cần thiết phải nhấc lên nữa, con tôi đã qua đời nhiều năm, để bà già này lại một mình, Tống tiểu thư cần gì phải bóc vết sẹo của người khác. Tống tiểu thư, mời trở về đi."
Dư lão phu nhân trực tiếp tiễn khách.
"Hắn là do bà giết?"
Lạch cạch ----
Phật châu trong tay Dư lão phu nhân rơi xuống đất.
Có lẽ là sợi chỉ không rắn chắc, Phật châu tán ra đầy đất.
Dư lão phu nhân sững sờ nhìn những Phật châu đó, mỗi viên lăn đến một phương hướng khác nhau.
"Thật ngại quá." Trên mặt Dư lão phu nhân lại có nụ cười hiền hòa: "Hôm nay không tiện tiếp đãi hai vị, mời trở về đi."
"Hôm nay nếu bà không nói rõ ràng, thì tôi sẽ không rời đi."
Dư lão phu nhân nhíu mày.
"Tống tiểu thư, cô là ai?"
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, tổng kết thân phận: "Bạn gái của Dư Tẫn."
"..."
Sơ Tranh trông thấy sắc mặt Dư lão phu nhân trong nháy mắt trắng đi mấy phần.
Ba chữ "bạn gái của" rất bình thường, vậy cũng chỉ có thể là Dư Tẫn.
Dư lão phu nhân đột nhiên hướng ra bên ngoài hô: "Mỹ Hoa, Mỹ Hoa..."
Sơ Tranh giơ tay, cánh cửa vốn mở rộng "rầm" một tiếng đóng lại.
Dư lão phu nhân khiếp sợ trừng lớn mắt, không rõ sao cửa phòng lại tự đóng lại.
"Mỹ Hoa!"
Bà ta lại liên tiếp gọi vài tiếng.
Nhưng không ai trả lời bà ta.
Mỹ Hoa hẳn là ở ngay cách đó không xa, không có khả năng không nghe được...
Dư lão phu nhân muốn đi đến cửa, lại không cẩn thận dẫm lên Phật châu trên đất, bịch một tiếng té xuống.
Mặt đất lạnh buốt, phảng phất như có khí lạnh vọt thẳng vào người bà ta.
Dư lão phu nhân che lấy mắt cá chân, không cách nào đứng lên được.
Bà ta chịu đựng cơn đau như kim châm nơi mắt cá chân, nhìn sang bên cạnh.
Nữ sinh ngồi ở bên cạnh, đầu ngón tay đắp lên thành ghế, như có như không gõ nhẹ một cái, tư thế thanh thản tùy ý không nói ra lời.
Trong sảnh yên tĩnh, âm thanh kia phá lệ rõ ràng, một tiếng rồi một tiếng tiến vào lỗ tai, lăn xuống đáy lòng.
Dư lão phu nhân giống như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập "thình thịch" cuồng loạn lên.
Cánh môi nữ sinh khẽ mở: "Lão phu nhân, đừng ép tôi động thủ."
"Cô... cô..."
Dư lão phu nhân tức giận đến phát run, chỉ vào Sơ Tranh, nửa ngày không nói ra được cô làm sao.
Sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển thành trắng.
Hoa Xán ở phía sau che mặt.
Rất hoảng.
Thật sự rất hoảng đó!!
Hoảng thành quả cầu rồi.
Sơ Tranh bảo Hoa Xán hoảng thành quả cầu đỡ Dư lão phu nhân dậy.
Dư lão phu nhân trầm mặc không nói lời nào.
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung uống trà... Có chút lạnh.
Sơ Tranh nuốt ngụm trà kia xuống, đặt chén trà xuống, nhìn cửa lớn đóng chặt, cuối cùng chắp tay, mím môi không nói.
"Lão phu nhân, tôi có nhiều thời gian." Sơ Tranh nói: "Bà cùng tôi hao tổn, không có lợi."
Con ngươi Dư lão phu nhân trừng lớn: "Chuyện này có quan hệ gì với cô."
Sơ Tranh: "Với tôi thì không có, nhưng với Dư Tẫn thì có."
Có quan hệ với thẻ người tốt, thì chính là có quan hệ với ta.