Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thư phòng.
Dư Tẫn ngồi ở trên bàn, chân trần đạp lên mép ghế, suy nghĩ có chút bay xa, nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó trên hư không.
Sơ Tranh tiến vào liền trông thấy một hình ảnh như thế.
Sơ Tranh nhìn về phương hướng Dư Tẫn nhìn một chút, một loạt giá sách, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Sơ Tranh đập lên chồng sách bên cạnh: "Dư Tẫn."
"Bảo Bảo?" Dư Tẫn quay đầu: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn cơm cái gì, anh là heo sao?" Cả ngày chỉ biết ăn, cũng không thấy anh béo thêm lạng thịt nào, đồ ăn ăn vào đều đi đâu cả rồi!?
"..."
Sơ Tranh chuyển tới chính diện hắn: "Anh đang nhìn cái gì thế?"
"Không nhìn cái gì, anh đang suy nghĩ."
"Suy nghĩ cái gì?"
"Suy nghĩ vì sao Bảo Bảo lại đẹp như thế."
Hai tay Sơ Tranh chống lấy mặt bàn, cơ thể Dư Tẫn hơi ngửa ra sau.
Mặt Sơ Tranh cách hắn rất gần, cánh môi đã sắp dán lên môi hắn.
Dư Tẫn nói khẽ: "Bảo Bảo, em muốn ở thư phòng hôn anh sao?"
"Không được?"
Con ngươi Sơ Tranh hơi nheo lại, giống như hắn nói không được, cô sẽ lập tức ở đây làm hắn.
"... Được. Nhưng em không đóng cửa, chú Bạch sẽ vào." Dư Tẫn nhìn ra phía cửa.
"Chú Bạch trông thấy sẽ ra ngoài."
"Nhưng mà... ưm..."
Thân thể Dư Tẫn nghiêng xuống, chồng sách bên cạnh ào ào rơi xuống đất.
Chú Bạch nghe thấy âm thanh, vội vàng tiến vào, trông thấy hình ảnh trong thư phòng, mặt mo đỏ ửng, cấp tốc lui ra ngoài, đóng cửa thư phòng lại.
Sơ Tranh khẽ cắn cánh môi Dư Tẫn: "Nhìn, em nói không sai chứ."
Dư Tẫn: "..."
Dư Tẫn chưa kịp trả lời, hô hấp liền bị cướp đoạt.
Tràn ngập ngọt ngào chảy vào đáy lòng, ngọt đến quá mức, nhưng làm hắn trầm mê.
-
"Phật châu này anh lấy đâu ra?"
Trên mặt Dư Tẫn vẫn còn đỏ ửng, ngón tay thon dài chống lên bàn, ngực phập phồng thở, thân thể có chút khó chịu, nhưng hắn chịu đựng không để lộ ra.
Nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, ghé mắt nhìn qua bên cô.
Nữ sinh ngồi ở trong ghế, cầm trong tay một chuỗi Phật châu.
Dư Tẫn sửa sang lại quần áo: "Tìm thấy trong di vật của mẹ anh."
Mẹ hắn cũng không tin những thứ này, hắn cũng không biết tại sao lại tìm thấy cái này trong di vật của bà ấy.
Còn dùng một phong thư để đựng, nhìn có vẻ rất quan trọng.
Cho nên hắn liền mang theo.
"Dư lão phu nhân cũng có một chuỗi." Sơ Tranh nói.
Dư Tẫn hơi sững sờ.
Khi hắn về nước, Dư lão phu nhân đã đến nhà cũ của Dư gia ở, hắn cũng không gặp mặt bà ta.
Nhưng Dư lão phu nhân vẫn luôn ăn chay niệm Phật, có một chuỗi Phật châu cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
"Bảo Bảo muốn nói cái gì?"
"Chuỗi Phật châu này của mẹ anh làm sao mà có?"
Là mẹ của Dư Tẫn muốn ám chỉ hắn cái gì, hay là Dư lão phu nhân lương tâm bất an, lưu lại?
Mẹ của Dư Tẫn chết rồi, Dư lão phu nhân cũng "điên", chân tướng rốt cuộc là gì, cũng không ai rõ ràng.
Dư Tẫn trầm mặc lấy Phật châu từ trong tay Sơ Tranh tới, hắn mở ngăn kéo ra, bỏ vào.
Chuyện kia...
Hắn không hi vọng Sơ Tranh đụng vào.
Chứng kiến quá nhiều hắc ám và máu tanh.
Về sau hắn cũng không muốn đụng vào nữa.
Dư Tẫn đóng ngăn kéo lại, ngước mắt cười với Sơ Tranh một cái.
Khi chú Bạch gõ cửa tiến vào lần nữa, trông thấy chính là hai người ngồi làm chuyện của riêng mình, mặc dù không có bất kỳ trao đổi gì, nhưng không khí không khỏi hòa hợp ấm áp.
Chú Bạch đặt điểm tâm và nước trà xuống, rời khỏi thư phòng.
-
Năm nay mùa đông dài dằng dặc, tuyết lớn bay lả tả rơi đến ba tháng.
Đây cũng là mùa đông khắc nghiệt của Tống gia.
Mấy tháng ngắn ngủi, toàn bộ Tống gia giống như quả cà bị sương trắng đánh qua, người trong công ty đều biết sắp xong rồi, làm chuyện gì cũng không có tinh thần, không thì chính là bắt đầu mưu cầu con đường khác.
"Mọi người nói xem đây là đắc tội với người nào?"
"Tôi thấy cũng không chống đỡ được bao lâu nữa."
"Ai, không phải Tống tổng còn một đứa con gái nữa sao... Người kia tên là Tống Sơ Tranh, tôi nghe nói cô ta rất có tiền, siêu xe một tuần đổi một chiếc, mỗi lần dự yến hội đều là lễ phục cao quý, loại trang phục tiền triệu, mà chỉ mặc có một lần ấy!"
"Thật hay giả?"
Đám người bát quái lập tức nhiệt tình tăng vọt.
"Cô ta có tiền như vậy, sao không giúp công ty?"
"Ai mà biết, bên ngoài đều nói cô ta máu lạnh vô tình, không để ý đến sống chết trong nhà."
Loại bát quái đồng dạng như thế này, dần dần truyền ra trong vòng tròn.
Cuối cùng không biết thế nào lại lên hot search.
Trong lúc nhất thời không ít người tập hợp thành bầy mắng Sơ Tranh không có lương tâm, dùng từ cực kỳ ác độc.
Dư Tẫn có chút không nhìn được, bảo chú Bạch tung những tư liệu trước đó ra.
Trên tư liệu biểu hiện Sơ Tranh bị ném ở nông thôn mười mấy năm, Tống gia hưởng thụ vinh hoa phú quý, chẳng hề quan tâm đến cô ấy.
Kết quả đón về không bao lâu, lại đưa cô đến Dư gia.
Dư Tẫn ở đây nói khá mơ hồ, thế là người bên ngoài tự động não bổ, Tống gia đưa con gái ra ngoài để "liên hôn" trục lợi.
"Sao lại có loại cha mẹ này! Thế này so với việc bán con gái có khác nhau chỗ nào đâu?"
"Đúng thế! Đột nhiên thấy may mắn vì cha mẹ tôi thật tốt."
"Đều là con gái ruột, sao lại khác nhau lớn như thế? Đây là con ruột sao?"
"Không phải nói song sinh à, chắc chắn là con ruột!"
"Vậy càng buồn nôn hơn!"
"Không để ý đến ý nguyện của người ta, đưa người ta ra ngoài liên hôn trục lợi, hiện tại người ta sống tốt, còn muốn dùng đạo đức trói buộc, sao lại có loại cha mẹ cực phẩm này chứ."
"Nếu không phải là vận khí người ta tốt, đối tượng thông gia đối xử tốt với cô ấy, thì bây giờ không biết sẽ trải qua ngày tháng gì."
Hướng gió trên mạng trong nháy mắt đảo ngược.
Trước đó những tin tức kia đều là Tống Bác Học và bà Tống thả ra, định dùng đạo đức áp bức Sơ Tranh.
Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng lại đảo ngược thành thế này.
Tống Bác Học cũng không dám tiếp tục tìm Sơ Tranh.
Gia nghiệp vất vả lắm mới xây dựng lên được, Tống Bác Học không muốn cứ như vậy mà mất đi.
Thế là ông ta đánh chủ ý lên người Tống Yên Nhiên.
"Cha, cha điên rồi!"
Tinh thần của Tống Yên Nhiên vốn đã có chút không tốt, lúc này nghe thấy tin tức này, càng thêm đại náo lên.
"Đó là một lão già, cha bảo con gả cho hắn? Không thể nào, con tuyệt đối sẽ không đồng ý, cha ra ngoài đi! Con không nghe!"
Tống Bác Học giận dữ mắng mỏ: "Lão già cái gì? Người ta mới hơn bốn mươi, đàn ông lớn tuổi càng biết thương con."
"Con không muốn, các người ra ngoài, ra ngoài!" Tống Yên Nhiên la to.
"Việc này không phải do con quyết định." Tống Bác Học mặt âm trầm.
Tống Yên Nhiên đột nhiên có chút không quen người đàn ông trước mặt này, đây vẫn là người cha luôn luôn yêu thương cô ta sao?
"Chính con làm ra những chuyện kia, con cho rằng trong giới bây giờ có ai còn dám muốn con? Tống Yên Nhiên, hiện tại không phải do con chọn!"
Tống Bác Học nói từng chữ, giống như một cái gai, hung hăng đâm vào trái tim Tống Yên Nhiên.
"Nhưng con không muốn, sao cha có thể gả con cho một người như thế, con không..."
"Bốp!"
Tống Bác Học tát một tát lên mặt Tống Yên Nhiên.
Thân thể Tống Yên Nhiên bỗng dưng mềm nhũn, ngồi sập xuống đất, nửa bên mặt đều sưng đỏ lên, đau rát.
"Từ hôm nay trở đi, con đợi trong căn phòng này cho cha!"
Tống Bác Học ném ra câu nói này, rời phòng.
Tống Yên Nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa phòng, cô ta kịp phản ứng, đứng lên nhào về phía cửa phòng.
"Cha, cha thả con ra, cha! Cha mở cửa!"
"Cha không thể làm vậy với con!"
"Con không muốn gả cho lão già kia, cha thả con ra!"
"Cha!!"
*
Hôm nay là ngày gấp đôi vé tháng cuối cùng a các bảo bảo!
Xông lên!
Con gái không thể nói không được!!