XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tiểu Cửu đứng dậy, khéo léo tiễn người ra ngoài, biểu thị nếu cô chủ nhà mình thay đổi chủ ý, thì sẽ đi tìm hắn.

Tiểu Cửu ngồi trở lại, có chút tò mò hỏi: "Cô chủ, cái Vân Văn tinh kia ngài giữ lại hữu dụng không?"

Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Không."

"Vậy vì sao ngài không gặp Ân nhị thiếu kia?" Gần đây Tiểu Cửu đã bổ sung được một số kiến thức liên quan đến chủ tinh: "Đế quốc có hết thảy mười nhánh quân đội, hiện tại Ân gia nắm giữ quân thứ bảy, thế lực rất lớn."

"Cho nên?" Thế lực lớn thì phải gặp à? Ta lại không biết!

"..."

Tiểu Cửu gãi gãi đầu.

Không có cho nên nha, cô ấy chỉ tận tụy phổ cập tri thức cho cô chủ thôi mà.

-

Trong một phòng khác.

Giáo sư Ngụy uống trà, ánh mắt xuyên qua màn hình ảo, nhìn đám người không ngừng ra vào phía dưới.

Giáo sư Ngụy tuổi tác không tính là lớn, ngũ quan anh tuấn bất phàm, ăn mặc tùy ý, có chút hương vị phong lưu lãng tử.

Mà lúc này bên cạnh anh ta còn có một người ngồi, ăn mặc cực kỳ nghiêm cẩn, cúc áo sơ mi cài đến cúc trên cùng, âu phục hợp quy tắc, khắp nơi đều lộ ra khí chất của cán bộ kỳ cựu.

Mặc dù hai người ngồi chung trong một căn phòng.

Nhưng bầu không khí có chút khẩn trương.

Rõ ràng hai bên đều không hài lòng lắm, nhưng bởi vì một ít nguyên nhân, lại không thể không đồng thời ngồi ở chỗ này.

Giáo sư Ngụy liếc nhìn người kia một cái: "Lão Uông, tôi nghe nói học sinh vừa tới lớp anh kia, tinh thần lực A+?"

Giáo sư Uông* luôn cảm thấy khi giáo sư Ngụy gọi mình, là đang gọi chó.

(*Uông (汪) [wang1] Giống như tiếng chó sủa, oẳng, ẳng, ăng ẳng,... chậc:>)

Hắn trầm mặt, không muốn nhiều lời: "Cậu nghe ngóng chuyện này làm gì?"

"Ôi, còn không thể nghe ngóng à?" Giáo sư Ngụy chậc chậc hai tiếng: "Làm sao, thế này là muốn nghẹn đại chiêu, để lấy được vị trí thứ nhất trong cuộc thi cơ giáp năm nay à?"

Người có được tinh thần lực vốn đã ít.

A+ thì càng ít hơn.

Trước kia người đo ra có được tinh thần lực cấp A+, trừ những người nửa đường chết yểu, thì bây giờ có ai mà không phải đang ở địa vị cao quý.

Cũng không biết lão chó này lấy đâu ra số may thế, đột nhiên thu được một học sinh có tinh thần lực A+.

Ghen ghét.

Ghen ghét khiến người ta điên cuồng!

Giáo sư Uông hừ lạnh: "Lớp cậu dạy nhiều năm như thế đều ép điểm số xuống, có thời gian rảnh đi nghe ngóng, còn không bằng nghĩ biện pháp tìm người đi."

Giáo sư Ngụy nhẹ nhàng linh hoạt phản kích: "Tôi ép điểm số cũng là mất mặt trong học viện, so với mấy người ra ngoài làm mất mặt còn tốt hơn."

Giáo sư Uông: "..."

Học viện Đế Quốc là học phủ cao nhất không sai.

Nhưng hệ Cơ Giáp của học viện Đế Quốc... Năm gần đây rất sầu người.

Cũng không biết có phải là nguyền rủa hay không, mà mỗi lần thi đấu với trường khác, đều là hạng chót.

Lần trước thắng vẫn là...

Giáo sư Ngụy vứt bỏ ý nghĩ này: "Lão Uông này, anh nói cái dịch chữa trị tinh thần này, thật sự có hiệu quả sao?"

Giáo sư Uông không lên tiếng.

Giáo sư Ngụy cũng không xấu hổ, hoàn toàn không xem giáo sư Uông như đối tượng trò chuyện, một mình bá bá nói tiếp.

"Nghe nói gần đây có một tên nhà giàu mới nổi, anh có nghe nói không?" Giáo sư Ngụy chuyển tới chủ đề bát quái.

Giáo sư Uông: "Tôi cũng không rảnh rỗi như cậu."

Giáo sư Ngụy: "..."

Quả nhiên chán ghét ra ngoài cũng lão chó này mà!

Ngay lúc bọn họ nói chuyện, người phía dưới đã đi vào gần hết, đèn bốn phía lần lượt sáng lên, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi.

Lần này vì dịch chữa trị tinh thần, không ít người đều tới.

Đồ vật đấu giá phía trước, tất cả mọi người không cảm thấy hứng thú lắm, chỉ đợi đến thứ cuối cùng.

Vật phẩm đấu giá từng cái từng cái ít xuống.

Mọi người vẫn không nhìn thấy dịch chữa trị tinh thần.

Vật như vậy để cuối cùng cũng bình thường, mọi người lại điều chỉnh tâm tình, kiên nhẫn chờ đợi.

Rốt cuộc chỉ còn lại một vật phẩm đấu giá cuối cùng.

"Vật phẩm đấu giá cuối cùng chính là..." Người chủ trì thanh âm ngọt ngào, cố ý kéo dài âm, khơi gợi tò mò cho người nghe.

"RN6!"

Ba chữ rơi xuống, phía dưới đầu tiên là hoàn toàn yên tĩnh, sau đó chính là một mảnh xôn xao.

Giáo sư Ngụy và giáo sư Uông đồng thời đứng dậy, đi đến biên giới, nhìn xuống phía dưới.

Không phải dịch chữa trị tinh thần.

Nhưng thứ đồ chơi này còn đáng tiền hơn cả dịch chữa trị tinh thần.

Người có tinh thần lực, có thể dùng tinh thần lực kết nối với cơ giáp, thúc đẩy cơ giáp hành động.

Nhưng ở đây có một vấn đề, đó là độ tương xứng của người này và cơ giáp.

Phần lớn người chỉ có thể tương xứng đến 70%, 80% trở lên được xem là rất tốt, một con số cũng là khiêu chiến và khoảng cách cực lớn.

Có thể tương xứng đến 90% trở lên càng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tương xứng cao hơn nữa, cơ giáp liền tựa như một bộ phận trên cơ thể mình, điều khiển tự nhiên, tùy tâm sở dục.

Mà độ tương xứng thấp, thì nó chỉ giống như đang thao túng một cái máy móc.

Mà RN6, có thể tăng độ tương xứng của người và cơ giáp lên.

Dưới độ tương xứng như nhau, người có được RN6, có thể tăng lên ít nhất là 5%, chớ xem thường 5% này, đây chính là mấu chốt của thắng lợi.

Hơn nữa căn cứ vào những người khác nhau, phần trăm tăng lên cũng không giống nhau.

"Mua mua mua!!" Giáo sư Ngụy kích động nắm lấy cánh tay giáo sư Uông: "Nhất định phải mua!"

Vốn cho rằng là dịch chữa trị tinh thần, không nghĩ tới lại là cái này.

Giáo sư Uông tỉnh táo hơn nhiều, căm ghét hất Giáo sư Ngụy ra, vô tình giội nước lạnh: "Cậu cho rằng cậu muốn mua liền mua? Hiện tại có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, học viện chúng ta chi tiêu có hạn, không mua nổi."

Giáo sư Ngụy quả nhiên tỉnh táo hơn nhiều.

Nghèo a.

Sao học viện lại nghèo như vậy chứ.

Ngay cả RN6 cũng mua không nổi.

Trên thực tế ở đây 90% người đều mua không nổi.

Người mua được, cũng phải bỏ rất nhiều máu.

Nhưng vì cái này, như thế cũng hoàn toàn đáng giá.

RN6 cũng không phải vật phẩm tiêu hao, chỉ cần đặt nó ở trong khe thẻ đặc chất của cơ giáp là được, một bình RN6 10 ml, có thể sử dụng 50 năm.

Đúng vậy, RN6 là chất lỏng.

Đã có người bắt đầu ra giá.

Giáo sư Ngụy nhanh chóng ra giá mấy lần, cho dù không chiếm được, cũng muốn lưu lại một trang nổi bật.

Đến phía sau giá tiền tăng lên cực cao, trái tim giáo sư Ngụy vô cùng đau đớn, ôm ngực đứng trước thủy tinh, nhìn xuống phía dưới.

Hiện tại giá cả đã đột phá hàng trăm triệu, giáo sư Ngụy nhìn xuống mấy phòng bao đang ra giá.

Đáy lòng lần nữa mạnh mẽ lên án những giai cấp tư sản ác bá kia.

"320 triệu!"

Giá tiền này đã rất cao.

Nhưng đó căn bản không phải là giá cuối cùng, bây giờ kêu giá còn tới 4 gian phòng.

Mấy vòng trôi qua, không biết còn phải tăng lên bao nhiêu.

"330 triệu!"

"340 triệu!"

"..."

"400 triệu!!"

Thanh âm của người chủ trì giống như phê thuốc kích thích, không ngừng báo con số, cũng làm đáy lòng mọi người nhấc lên theo.

-

"Cô chủ, ngài còn ra giá nữa à?"

Hai chân Tiểu Cửu đã như nhũn ra.

Lần trước 100 triệu cô ấy tưởng rằng đã là cực hạn, không nghĩ tới, cô ấy vẫn còn non trẻ quá.

Ngay khi Tiểu Cửu hỏi, Sơ Tranh lần nữa đè xuống.

Thanh âm của người chủ trì truyền đến: "410 triệu!"

Tiểu Cửu cảm thấy mình sắp không thở được.

410 triệu!

Dựa theo tiền lương bình quân của người bình thường ở Tinh Tế mà tính, một năm 12 vạn, không ăn không uống cần... 3333 năm?

Tuổi thọ bình quân của tinh tế mới có 300 năm thôi đó.

"450 triệu! Còn có giá cao hơn không? 450 triệu lần một, 450 triệu lần hai, 450 triệu lần ba! Thành giao!"

Người chủ trì gõ phách.

Người phía dưới dồn dập ngửa đầu nhìn về phía gian phòng mua xuống RN6.

Thủy tinh là đơn hướng nhìn ra ngoài, người phía dưới kỳ thật không nhìn thấy gì cả.

Sơ Tranh quay người ngồi trở lại.

Cửa phòng rất nhanh bị gõ vang, RN6 được đưa tới.

Sơ Tranh thuần thục đưa cổ tay ra dán lên máy móc đưa qua, tích một cái, quét đi 450 triệu.

***

Nếu tính theo NDT thì 450 triệu NDT = 1.518.641.002.454 VNĐ. Haha...

Đại lão đúng là đại lão

Không thể trêu vào, không thể trêu vào...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi