Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh gọi Ân nhị thiếu chuẩn bị rời đi lại: "Tinh thần lực của Cảnh Lan không thể khôi phục sao?"
Ân nhị thiếu ngờ vực: "Cô hỏi chuyện này làm gì?"
Sơ Tranh: "Tùy tiện hỏi một chút."
Ân nhị thiếu quay lại, chống đỡ lan can, ngồi lên.
"Việc này à... Khó." Ân nhị thiếu nói: "Cảnh Lan bị thương rất nghiêm trọng, tinh thần lực là tổn thương vĩnh viễn, cho dù là dịch chữa trị tinh thần cũng không nhất định có thể chữa trị được."
"Không có những biện pháp khác?"
Ánh mắt Ân nhị thiếu nhìn chằm chằm cô vài giây, chậm rãi lắc đầu: "Không có."
"Ồ."
"Nếu như không phát sinh sự kiện kia, hiện tại Cảnh Lan đại khái đã là người được sùng bái nhất trong tinh hệ rồi."
"Chân tướng của sự kiện kia anh biết à?"
Ân nhị thiếu dáng vẻ lưu manh huýt sáo: "Tôi không biết, nhưng tôi tin tưởng Cảnh Lan, hắn không phải người như vậy, hắn sẽ không uổng phí nhiều tính mạng như vậy, nhất định là lúc đó đã phát sinh chuyện khác."
Sơ Tranh: "Nếu có nguyên nhân khác, vậy vì sao hắn không nói?"
"... Chắc là không thể nói." Trong mắt Ân nhị thiếu hiện lên một tia ý cười: "Con người hắn kỳ thật có đôi khi cũng rất mâu thuẫn. Tình nguyện tự mình gánh chịu một mình, cũng sẽ không nói với người khác một chữ... Cô biết nguyện vọng của hắn là gì không?"
Sơ Tranh đoán mò một cái: "Vũ trụ hòa bình."
"..."
Ân nhị thiếu đột nhiên không nói.
Đáy lòng Sơ Tranh hơi hồi hộp một chút.
Không phải đoán đúng chứ?
Thẻ người tốt hắc hóa, vậy mà lại có loại nguyện vọng "kinh khủng" như thế?
Ân nhị thiếu thở dài: "Ngược lại không vĩ đại như thế, nguyện vọng của hắn là trở thành Nguyên Soái lợi hại nhất tinh tế, nhưng bây giờ... Hắn đại khái vĩnh viễn sẽ không quay về được nữa."
-
Trong biệt thự Ân gia.
Văn Thanh nói chuyện với người khác xong, từ trong phòng nghỉ đi ra, anh ta đi chưa được mấy bước, liền bị một người từ trong một phòng nghỉ khác ra đụng vào.
Đồ uống trong tay đối phương, toàn bộ tạt lên người anh ta.
"Ôi xin lỗi." Đối phương hốt hoảng nói xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi lau cho ngài nhé?"
Văn Thanh nhíu mày: "Không sao."
Anh ta cởi áo khoác ra, quần áo bên trong không có vấn đề gì.
"Thật sự rất xin lỗi." Đối phương vẻ mặt áy náy.
"Không sao." Văn Thanh ngữ khí ôn hòa: "Lần sau cẩn thận một chút."
Văn Thanh đột nhiên giơ tay lên, trên hình chiếu 3D mà chỉ có một mình anh ta trông thấy, đang không ngừng phát ra một nhắc nhở.
[ Mục tiêu cách năm mét. ]
Biểu cảm của Văn Thanh lập tức nghiêm túc hơn.
Anh ta theo bản năng nhìn về phía nữ sinh trước mặt, nơi này chỉ có cô ta...
Nữ sinh này không phải ai khác, chính là Tạ Uyển Uyển.
Văn Thanh thả tay xuống: "Có thể mạo muội hỏi một chút, tên của cô là gì được không?"
"Tôi... Tôi tên Tạ Uyển Uyển, làm bẩn quần áo của ngài thật sự rất xin lỗi, bằng không thì tôi đền cho ngài..."
Họ Tạ à.
Hơn nữa mặt mũi này cũng không có chút tương tự nào.
"Tiên sinh? Tiên sinh?"
Tạ Uyển Uyển gọi hai tiếng, Văn Thanh lấy lại tinh thần: "Thật xin lỗi, có thể hỏi một chút, trong nhà cô có những ai không?"
"Tôi không có người thân." Tạ Uyển Uyển nói: "Trước kia tôi sống cùng ông..."
Tạ Uyển Uyển còn muốn nói thêm gì đó, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra.
Mấy người từ bên trong ra, đi đầu tiên chính là một cô gái.
"Sơ Tranh tiểu thư, ngài suy nghĩ thật kỹ đi, chúng tôi thật sự rất có thành ý."
"Thật sự không bán."
"Ai..."
Văn Thanh nhìn thấy Sơ Tranh, con ngươi lập tức sáng lên, nói với Tạ Uyển Uyển một tiếng xin lỗi, rồi nhấc chân đuổi theo.
Tạ Uyển Uyển: "..."
Tạ Uyển Uyển từng nói với Hạ Diệp, mình đến chủ tinh tìm người thân.
Mà Hạ Diệp rất nhanh liền thông qua quan hệ, điều tra được thân phận chip của cô ta, là của Văn gia.
Những năm này Văn gia cũng đúng là đang tìm người.
Tạ Uyển Uyển không thể vừa đi lên liền nói, tôi là người mà mấy người đang tìm, như thế thì chỉ cần bọn họ điều tra một cái, mình liền lộ ra ánh sáng ngay.
Phải để chính bọn họ tin tưởng, mình là người mà bọn họ đang tìm.
Cho nên cô ta dự định tiếp xúc với Văn Thanh trước.
Tạ Uyển Uyển vất vả lắm mới tìm tới cơ hội, nói chuyện với Văn Thanh, kết quả còn chưa nói hai câu, Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện.
Văn Thanh còn trực tiếp đuổi theo...
Đáy lòng Tạ Uyển Uyển có chút hoảng hốt, nhìn thấy Văn Thanh đuổi kịp Sơ Tranh, nói chuyện với cô, hai người một trước một sau rời đi.
Văn gia...
So với gia tộc của Hạ Diệp còn hiển hách hơn.
Làm sao bây giờ, cô ta nên làm cái gì đây, không thể để cho Sơ Tranh và Văn Thanh nhận nhau.
Cô ta phải nghĩ biện pháp.
Nghĩ biện pháp...
Trong đầu Tạ Uyển Uyển là đủ các loại suy nghĩ bay loạn, cuối cùng con ngươi cô ta sáng lên, bên trong có kiên định và mấy phần tàn nhẫn.
-
Cảnh Lan đứng ở trên lầu, nhìn Sơ Tranh đứng chung với một người ở phía dưới, con ngươi nửa híp, rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.
Ngón tay hắn khoác lên tay vịn ban công, không tự chủ được nắm chặt.
Một lát sau, Cảnh Lan đặt chén rượu xuống ban công, chống đỡ ban công, nhảy xuống.
Có một người bỗng nhiên nhảy xuống, người phía dưới đều cả kinh thối lui.
Cảnh Lan sải bước đi đến chỗ Sơ Tranh, một phát bắt được cổ tay Sơ Tranh, kéo cô rời đi.
Văn Thanh còn chưa kịp phản ứng, Sơ Tranh và Cảnh Lan đã đi ra được một khoảng cách.
"Anh làm gì?"
Sơ Tranh bị kéo đến có chút lảo đảo, đi được mấy mét mới đuổi kịp tốc độ của hắn.
"Về trường học."
"Tự anh không thể trở về à?" Tại sao phải túm ta! Đại lão không cần hình tượng sao?!
Cảnh Lan quay đầu nhìn cô, không kiên nhẫn nói: "Đưa thầy giáo của cô trở về, là chức trách của cô, nếu cô không nguyện ý, có thể lập tức tạm nghỉ học, về sau vĩnh viễn không cần nhìn thấy tôi, chịu đựng tính tình của tôi nữa."
Sơ Tranh: "..."
Phát điên cái gì thế?
Cảnh Lan kéo Sơ Tranh rời đi.
Trên xe, Cảnh Lan thu tay về, ngồi ở phía sau, quay đầu nhìn phù quang hư ảnh lướt qua trong thành thị.
"Anh uống bao nhiêu rượu?"
Cảnh Lan hừ lạnh: "Ai nói tôi uống rượu? Cô thấy tôi giống uống say?"
Trên mặt Cảnh Lan không thấy nửa phần say, nhưng trên người có chút mùi rượu, rõ ràng là uống rượu, hơn nữa còn uống không ít.
"..." Tôi thấy anh bây giờ giống như đang mượn rượu làm càn.
Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh.
Đây là thẻ người tốt của mình.
Không thể so đo với thẻ người tốt.
... Chờ lúc không có người lại đánh hắn là được rồi.
Sơ Tranh không nói.
Cảnh Lan nhìn cô hai lần, thấy cô an tĩnh nhìn bên ngoài, đáy lòng hừ lạnh một tiếng, cũng quay đầu nhìn ra ngoài theo.
Mắt thấy sắp đến học viện, Cảnh Lan bỗng nhiên cúi đầu ấn mở màn hình ảo.
Cực nhanh quét mắt một vòng, đóng màn hình ảo lại, kêu dừng xe.
"Anh làm gì?"
Cảnh Lan mở cửa xe xuống dưới: "Tôi còn có việc, cô tự trở về đi."
Sơ Tranh: "??"
Không phải, anh có bị bệnh không!
Không phải anh bảo tôi đưa anh về à?
Sơ Tranh nhìn Cảnh Lan đi vào trong bóng đêm, trả tiền, xuống xe đuổi theo hắn.
Tốc độ của Cảnh Lan rất nhanh, vòng qua mấy con đường chủ yếu, kiến trúc bốn phía dần dần trở nên cũ nát.
Kiến trúc thấp bé, và hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu, làm Sơ Tranh có chút hoài nghi, nơi cô đang đứng bây giờ không phải là chủ tinh.
Trên đường phố nơi này, và những con đường trống vắng đến mức chỉ có hai người máy tuần tra vừa rồi hoàn toàn không giống, người đến người đi, phi thường náo nhiệt.
Dường như Cảnh Lan đang tìm nơi nào đó, tốc độ rõ ràng chậm lại.
Cảnh Lan dừng lại trước một tòa nhà, hắn cúi đầu xác nhận cái gì đó, một lát sau đi lên trên tòa nhà kia.
*
Vé tháng a các bạn nhỏ!
Đau lòng cho tiểu tiên nữ của các ngươi mỗi ngày đều phải vắt hết óc cầu vé tháng, thật sự rất là đáng thương.