Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trang viên Tinh Gia.
Trang viên vắng ngắt, ngày hôm nay lại có chút không giống, thỉnh thoảng có xe tiến vào, lộ ra náo nhiệt.
Trước đó Sơ Tranh còn tượng trưng thay bộ quần áo, hiện tại đến quần áo cũng chẳng muốn thay.
T-shirt màu trắng tùy ý nhét một góc vào quần cộc rộng, giẫm dép lào, trong tay cuốn một trang giấy, một tay khác đút trong túi, chậm rãi đi đến cửa lớn.
Hồ Thạc đã cho Sơ Tranh thẻ vào cổng, nhưng ngày hôm nay cửa lớn có người trông coi, Sơ Tranh đi qua liền bị ngăn lại.
"Tiểu thư, ngài tìm ai?"
Sơ Tranh vừa định lấy thẻ vào cổng ra, đằng sau "cạch" một tiếng, có xe tới.
Sơ Tranh quay đầu nhìn lại.
Là chiếc xe thể thao đặc biệt huyễn khốc, chủ xe nhô đầu ra, Sơ Tranh nhìn một chút liền nhận ra người kia là ai, Nhị tiểu thư Tinh gia.
Tinh Nhị tiểu thư dường như cũng nhận ra cô, trực tiếp xuống xe đi tới: "Lại là cô."
"Là tôi." Làm sao!
Tinh Nhị tiểu thư nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, chỉ cảm thấy cay mắt, bộ này so với bộ lần trước mặc còn bần hàn hơn.
Nhưng Tinh Nhị tiểu thư lại không thể phủ nhận, cho dù cô mặc thành thế này, gương mặt kia cũng cực kỳ đẹp đẽ.
"Hồ Thạc thuê cô tới, không trả lương cho cô à?" Tinh Nhị tiểu thư hạ quyết tâm muốn tìm lỗi, ghét bỏ bắt bẻ phong cách mặc quần áo của cô: "Mặc thành như vậy tới đây, Tinh gia chúng tôi nghèo túng như thế à?"
"Mặc thế nào là chuyện của tôi." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Cô có chuyện gì? Không có chuyện gì thì tránh ra."
Tinh Nhị tiểu thư lấy ra một tấm thẻ: "Đi mua một bộ quần áo đẹp đẽ, nếu đã làm việc cho Tinh gia, thì cũng đừng ném mất mặt mũi Tinh gia này."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm tấm thẻ Tinh Nhị tiểu thư kẹp ở đầu ngón tay: "..."
"Tôi cứ thích mặc như vậy đấy." Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua tấm thẻ kia, ánh mắt lãnh đạm rơi vào người Tinh Nhị tiểu thư: "Cô có thể làm gì?"
Còn quản đến chuyện ta ăn mặc thế nào!
Dáng dấp đẹp cũng không thể làm cảnh sát Thái Bình Dương đâu!
"Vậy cũng chỉ có thể ủy khuất cho cô, đừng đi vào." Tinh Nhị tiểu thư ngoài cười nhưng trong không cười.
"Nhị tiểu thư." Trên xe có người xuống, đi thẳng tới bên này, là một thiếu niên, rất đẹp mắt, Sơ Tranh nhớ hình như từng nhìn thấy trên TV.
Ánh mắt thiếu niên không dám nhìn Sơ Tranh, chỉ lôi kéo Tinh Nhị tiểu thư: "Nhị tiểu thư, chúng ta đi vào trước đi, tôi hơi mót..."
Có thể là tìm lý do tức thời, sắc mặt thiếu niên cũng nghẹn đỏ lên.
Tinh Nhị tiểu thư đại khái là thật sự thích anh ta, thế mà lại không có ý tứ tiếp tục làm khó xử Sơ Tranh, nhưng cũng không có ý định thả cô đi vào, phân phó người giữ cửa, không cho phép cô vào.
Thiếu niên kia kéo Tinh Nhị tiểu thư đi vào, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô.
Mang theo e ngại và sợ hoảng, giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ.
Sơ Tranh đối với loại sinh vật không biết đã được đăng ký này không có hứng thú gì, trực tiếp gọi điện thoại cho Hồ Thạc, để hắn đến đón mình vào.
"Không phải tôi cho ngài thẻ vào cổng rồi sao?" Hồ Thạc ngờ vực hỏi, cho dù hôm nay có người trông coi, có thẻ vào cổng cũng có thể vào mà.
"Nhị tiểu thư nhà các anh không cho phép tôi vào." Sơ Tranh không mặn không nhạt nói.
"..."
Mi tâm Hồ Thạc nhảy lên, đại khái là muốn dạy cho Tinh Nhị tiểu thư một bài học thật tốt.
"Thật sự xin lỗi, cho ngài thêm phiền phức..." Hồ Thạc thành khẩn xin lỗi Sơ Tranh, sợ đắc tội với Sơ Tranh.
Sơ Tranh mặt không biểu tình, giống như cũng không để ý.
Hồ Thạc nói vài câu, quan sát sắc mặt của cô, cẩn thận hỏi: "Ngày hôm nay trang viên có chút việc, Sơ Tranh tiểu thư ngài muốn đi lên trước..."
Sơ Tranh cắt đứt lời hắn: "Hôm nay tôi đến tìm Tinh Kiều."
Hồ Thạc sững sờ tại chỗ: "Tinh Kiều thiếu gia?"
Hôm nay nhiều người tới như vậy, cũng là bởi vì sinh nhật của Tinh Kiều thiếu gia.
Tổ chức ở đây, là trước khi hôn mê tiên sinh đã hứa với Tinh Kiều, chỉ là không nghĩ tới...
Đương nhiên dựa theo tình huống hiện tại, nên hủy bỏ cái hoạt động này mới phải, nhưng Hồ tiên sinh không hủy bỏ. Lần trước Sơ Tranh tiểu thư nói những thứ kia, có thể bị người sai sử, hắn muốn mượn cơ hội nhìn xem, ai có hiềm nghi lớn nhất.
Hồ Thạc: "Ngài tìm... Tinh Kiều thiếu gia có chuyện gì không?"
"Có chút việc."
Hồ Thạc suy nghĩ một chút: "Vậy tôi dẫn ngài qua đó trước."
"Tinh Kiều là con trai của tiên sinh nhà anh?"
"Không phải, Tinh Kiều thiếu gia là con trai của anh trai tiên sinh."
Sơ Tranh không hiểu thấu: "Tôi nhớ được Nhị tiểu thư nhà anh gọi Tinh tiên sinh là anh cả."
Sao còn có một người anh trai nữa?
Đáy lòng Hồ Thạc vô cùng cổ quái, vị này không lên mạng sao?
Việc này cũng không phải bí mật gì.
Cha của Tinh Kiều thiếu gia là con riêng, mặc dù Tinh gia cho hắn sống ở Tinh gia, nhưng lại không cho hắn thân phận.
Sau khi Tinh Kiều sinh ra, bởi vì được lão gia thích, ở Tinh gia được tôn xưng một tiếng thiếu gia, về sau lại được tiên sinh nhà hắn trông nom.
Khi tiên sinh chưa xảy ra chuyện, Tinh Kiều thiếu gia ở đây.
Về sau trang viên xảy ra chuyện, hắn sợ xảy ra chuyện gì, lúc này mới đưa Tinh Kiều thiếu gia đi.
Hồ Thạc nói lại mọi chuyện đơn giản một lần.
Sơ Tranh hiểu rõ đại khái rồi không hỏi nhiều nữa.
Toàn bộ trang viên đều được bố trí qua, trước đó khi cô rời đi, còn không có gì cả, trong khoảng thời gian ngắn đã bố trí được thành như vậy, quả nhiên là có tiền.
Những người tới tham dự cũng không ít.
"Nhiều người như vậy, anh không sợ xảy ra chuyện?"
Hồ Thạc cười: "Sơ Tranh tiểu thư, có đôi khi không cho kẻ địch cơ hội, sao có thể để cho kẻ địch lộ ra chân ngựa chứ? Tiên sinh bên kia tôi đã sắp xếp xong toàn bộ, bây giờ ngài cũng tới, tôi càng yên tâm hơn."
Tin tức Tinh Tuyệt hôn mê bị phong tỏa, tập đoàn Phồn Tinh bên kia ngẫu nhiên thả ra một chút ảnh chụp mơ hồ và hành trình của Tinh Tuyệt, tạo thành giả tượng rằng Tinh Tuyệt rất tốt.
Chỉ là không biết loại giả tượng này còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Nếu như quả thật phía sau có người làm chủ, cơ hội tốt như vậy, quả thật có thể sẽ động thủ làm chút gì đó.
-
Sơ Tranh vừa tiến vào bên trong, lập tức gây nên không ít người chú ý.
Dù sao cách ăn mặc kia của Sơ Tranh quá dễ thấy, còn được Hồ tiên sinh tự mình dẫn vào.
Hồ tiên sinh chính là thái giám tổng quản bên người Hoàng đế, thái độ của hắn đại biểu cho thái độ của Tinh Tuyệt, có thể không khiến người ta chú ý được sao.
"Đây là ai vậy?"
"Chưa thấy qua..."
"Sao lại ăn mặc thế này? Quá thất lễ rồi!"
Tinh Nhị tiểu thư ngồi ở một bên, bưng ly Champagne, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, Hồ Thạc này thật đúng là đề cao bản thân.
"Nhị tiểu thư." Thiếu niên vừa rồi thấp giọng nói: "Ngài không nên đối nghịch với cô ấy."
"Hả?" Tinh Nhị tiểu thư nghi hoặc nhìn về phía thiếu niên: "Anh nói cái gì?"
Ánh mắt thiếu niên liếc qua quét đến Sơ Tranh, cô đang nhìn sang bên này, anh ta giật mình, bối rối lắc đầu: "Không, không có gì."
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, Hồ Thạc vừa vặn dừng lại.
"Đó chính là Tinh Kiều thiếu gia."
Sơ Tranh nhìn theo phương hướng Hồ Thạc chỉ.
Đứa bé trai thân mặc lễ phục nhỏ màu trắng đứng trong góc, lẻ loi trơ trọi nhìn tràng diện náo nhiệt.
Rõ ràng là nhân vật chính của hôm nay, lại giống như một vai phụ.
"Anh không cần đi theo tôi."
"Sơ Tranh tiểu thư..."
Sơ Tranh vung tay lên, bỏ rơi Hồ Thạc, đi đến trước mặt Tinh Kiều.
Tinh Kiều chậm chạp chuyển ánh mắt lên người cô, ánh mắt kia không giống như một đứa bé tám tuổi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng lộ ra một cỗ trầm ổn như ông cụ non.
Sơ Tranh quan sát cậu bé một chút.
Cậu nhóc cũng nhìn cô không chớp mắt, lấy trầm mặc ứng đối.
Sơ Tranh soạt một tiếng, mở khế ước trong tay ra, không có giới thiệu, không nói rõ bất kỳ thứ gì, ngay thẳng thô bạo: "Ký phần khế ước này."