XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thầy Quách làm chủ nhiệm lớp, giáo dục cô ta không ít, nhưng không có tác dụng gì.

Mà đoạn thời gian trước, chuyện của Đỗ Hạ, thầy Quách làm chủ nhiệm lớp cũng hiểu rõ nhất thanh nhị sở, vợ chồng Đỗ gia cố ý tìm ông ta hàn huyên hồi lâu, nhờ ông ta tốn nhiều tâm tư.

Bây giờ việc này...

Thầy Quách: "Đỗ Hạ, em nói cho rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Đỗ Hạ: "Em không biết, cái này cũng không phải em post, em làm sao biết chuyện gì xảy ra."

Đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, bối rối của Đỗ Hạ càng sinh sôi như cỏ hoang, chỉ có thể đề cao âm lượng của mình để che giấu.

Chủ nhiệm giáo dục ngữ trọng tâm trường nói với Đỗ Hạ: "Bạn học Đỗ Hạ, nói xấu phỉ báng người khác là hành động trái pháp luật, em biết không?"

Đáy lòng Đỗ Hạ hơi lộp bộp một chút, vẫn nhắm mắt nói: "Em... Em thật sự không biết là ai post."

Đỗ Hạ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ấn định không phải mình post.

Nếu như Sơ Tranh thật sự trộm 20 vạn, Đỗ Hạ đại khái sẽ to giọng thừa nhận.

Mấu chốt là Sơ Tranh không lấy 20 vạn kia.

Đó là cô ta tạo ra.

"Bạn học Đỗ Hạ, mời đưa điện thoại cho chúng tôi xem, được chứ?"

Đối mặt với cảnh sát mặc đồng phục, khí thế của Đỗ Hạ rất yếu, nói dối một câu không có chút hàm lượng kỹ thuật gì: "Tôi không mang..."

Đỗ Hạ nói xong chưa được bao lâu, tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc nổ tung ở bên tai, Đỗ Hạ cả kinh đến mức phía sau lưng phát lạnh, bối rối che đi.

Sơ Tranh rất tốt bụng lắc điện thoại: "Không cần khách khí."

Đỗ Hạ: "..."

Đỗ Hạ oán hận trừng Sơ Tranh, mò điện thoại di động ra, lề mà lề mề giao ra.

Tài khoản đăng nhập diễn đàn là acc chính của Đỗ Hạ, nhưng vẫn còn lịch sử đăng nhập acc nhỏ.

"Bạn học Đỗ Hạ, tài khoản này là của cô sao?"

Đỗ Hạ nhìn vào điện thoại một chút, biểu cảm lập tức giống như nhìn thấy quỷ.

Cô ta nhớ kỹ...

Rõ ràng cô ta đã xóa lịch sử đăng nhập của acc nhỏ.

Sao trong điện thoại vẫn còn?

Cô ta nhớ lầm sao?

Chẳng lẽ là chưa xóa?

Trước kia cũng có loại tình huống xóa bỏ tài khoản, nhưng đột nhiên lại không hiểu thấu xuất hiện này.

Đáy lòng Đỗ Hạ hoảng đến không được, trong đầu xoay chuyển cực nhanh.

Trong chớp nhoáng, con ngươi cô ta sáng lên, có kế sách.

"Không phải, cái này không là của tôi, đây là của Tề Mai, trước đó cậu ta mượn điện thoại di động của tôi đăng nhập."

Tề Mai là tiểu tùy tùng của Đỗ Hạ, cô ta vung nồi cho tiểu tùy tùng của mình.

Đến lúc đó lại nói là Tề Mai nghe lầm, hoặc là bất bình cho mình...

Đỗ Hạ đã chuẩn bị kỹ những chuyện phía sau.

Cô ta cũng không sợ bọn họ tìm Tề Mai hỏi, dù sao chỉ cần Tề Mai tới, cô ta ám chỉ với Tề Mai là được rồi.

Nhưng mà làm cho Đỗ Hạ không nghĩ tới là, ngày hôm nay Tề Mai không đến trường học, chỉ có thể gọi điện thoại hỏi.

"..."

Không được mặt đối mặt, Đỗ Hạ lại không thể dùng di động, làm sao có thể ám chỉ rõ ràng, hỏi một chút là lộ tẩy.

Chủ nhiệm giáo dục giọng điệu nghiêm túc: "Bạn học Đỗ Hạ, mời em nói thật."

Thầy Quách: "Chờ một chút, topic này nói... 20 vạn, chuyện này trước tiên cần phải biết rõ ràng đã chứ?"

"Chuyện này xác nhận với Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân một chút là được."

Người nói chuyện chính là Sơ Tranh.

Thầy Quách nhìn về phía Sơ Tranh, nữ sinh này từ vừa rồi đã rất bình tĩnh, bây giờ đề cập đến cha mẹ nuôi mình mười mấy năm, cũng khách sáo xa cách dùng xưng hô Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân...

-

Bên cảnh sát rất nhanh xác nhận với vợ chồng Đỗ gia, không có chuyện như thế.

Nhưng cũng nghe nói con gái vừa đón về xảy ra chuyện, quẳng điện thoại xuống liền hùng hùng hổ hổ chạy tới trường học.

Trường học bên này, Đỗ Hạ không chạy, trong điện thoại di động chứng cứ vẫn còn ở đó.

Vợ chồng Đỗ gia phủ nhận chuyện 20 vạn, chuyện này chứng thực Đỗ Hạ đang thêu dệt vô cớ.

Là cô ta post topic, nói xấu phỉ báng Sơ Tranh.

Đỗ Hạ nắm chặt nắm đấm, móng tay bấm vào trong lòng bàn tay, nhưng cô ta không cảm giác được đau đớn.

Đáy lòng chỉ có lửa giận thiêu đốt.

Rõ ràng là cô cướp đồ của mình trước.

Mười mấy năm qua, cô ta sống những ngày thế nào? Nhan Sơ Tranh lại sống cuộc sống gì!

Chuyện đã rõ ràng, chủ nhiệm giáo dục hỏi người trong cuộc: "Bạn học Nhan Sơ Tranh, em muốn giải quyết chuyện này thế nào?"

Chuyện này phóng đại lên nhìn cũng rất nghiêm trọng.

Nhưng muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ biến thành không có, cũng không phải nghiêm trọng như vậy.

Chủ yếu là xem Sơ Tranh muốn giải quyết như thế nào.

Sơ Tranh ngữ điệu nhẹ nhàng nói ra kết quả bản thân muốn: "Xóa bỏ topic post bài làm sáng tỏ, còn phải đứng trước mặt học sinh toàn trường, làm sáng tỏ chuyện này, cũng nói xin lỗi tôi."

Con ngươi Đỗ Hạ hơi co rụt lại, thốt ra: "Mày bảo tao xin lỗi mày?"

Sơ Tranh chớp mắt: "Bằng không thì chúng ta dùng pháp luật? Yên tâm, tôi mời được luật sư."

Đỗ Hạ: "..."

"Xin lỗi trước toàn trường thì không cần đâu." Thầy Quách nghĩ đến vợ chồng Đỗ gia, mở miệng giúp Đỗ Hạ: "Bí mật giải quyết là được rồi, không cần phải náo lớn như vậy."

Sơ Tranh lãnh đạm quét mắt nhìn thầy Quách một chút: "Thầy Quách, topic này, người của toàn trường đều có thể trông thấy. Chủ nhiệm, yêu cầu này của em quá đáng sao?"

Nếu như người của toàn trường nhìn thấy, vậy ngay trước toàn trường làm sáng tỏ xin lỗi, có vấn đề gì?

Không có vấn đề gì!

Bằng không thì còn có người nói ta trộm 20 vạn của người ta thì làm sao bây giờ!

"... Không quá đáng." Chủ nhiệm giáo dục trầm mặt: "Vu oan nói xấu bạn học như thế, hành vi ác liệt, Đỗ Hạ lần này phải ghi nhớ lỗi lầm!"

Thầy Quách: "..."

Đỗ Hạ: "..."

"Xóa topic! Hội nghị thường kỳ thứ hai, Đỗ Hạ xin lỗi Nhan Sơ Tranh." Cuối cùng chủ nhiệm giáo dục gõ thước.

"Nếu như đã thương lượng xong, vậy chúng tôi đi trước."

Chủ nhiệm giáo dục lập tức đứng dậy tiễn hai vị đồng chí ra cửa, chờ hai người kia rời đi, chủ nhiệm giáo dục xoay người, chắp tay đi trở về.

Thầy Quách muốn thương lượng thêm một chút: "Chủ nhiệm, việc này..."

"Được rồi, việc này quyết định như vậy đi." Chủ nhiệm giáo dục không nhịn được phất phất tay, ra hiệu bọn họ có thể rời đi.

Học sinh bây giờ thật sự là càng ngày càng khó quản.

Bây giờ có thể làm ra loại chuyện này, không giáo huấn cho tốt, về sau không phải từ vu oan nói xấu người khác thăng cấp đến giết người phóng hỏa sao?!

Sơ Tranh nhanh chóng chuồn.

"Nhan Sơ Tranh em đứng lại đó cho tôi."

"..."

-

Tâm tình Sơ Tranh không tươi đẹp lắm trở lại phòng học, Hạ San lập tức nhào tới: "Tiểu Sơ, cậu không sao chứ?"

Chuyện trường học có cảnh sát đến đã truyền khắp nơi.

Đều nói là liên quan đến chuyện trên diễn đàn, Sơ Tranh sắp bị bắt vân vân.

Hạ San nơm nớp lo sợ, thấy Sơ Tranh hoàn hảo không chút tổn hại trở về, cả người đều buông lỏng ra.

Sơ Tranh ngồi trở lại vị trí, ánh mắt dò xét xung quanh rơi trên người cô, đều vểnh tai lên, muốn nghe bát quái trực tiếp.

Chính chủ bát quái trên mặt lãnh lãnh đạm đạm: "Không sao."

"Thật sự không sao chứ?"

"Cậu thấy tớ có chỗ nào có sao?"

Hạ San: "..."

Hạ San vò đầu bứt tai, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Sơ Tranh bày biện ra dáng vẻ cao lãnh ai cũng đừng đến phiền ta, Hạ San mấy lần đều không hỏi ra lời, luôn cảm thấy tiểu tỷ tỷ ngồi cùng bàn có chút đáng sợ.

Chắc chắn là bởi vì chuyện đổi thân phận...

Hạ San nghĩ tới đây, đáy mắt không khỏi toát ra mấy phần đồng tình.

Nếu như ngày nào đó cô ấy đột nhiên bị người ta nói cho biết rằng, mình không phải con ruột của cha mẹ mình, chắc chắn cô ấy cũng không tiếp nhận được.

Về sau phải quan tâm Tiểu Sơ nhiều hơn!

Sơ Tranh đoan đoan chính chính viết lên hai chữ "kiểm điểm" trên giấy, phát giác được ánh mắt Hạ San không thích hợp, cô hơi liếc mắt: "Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi