XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh lấy ngân phiếu Vương Giả mới phát ra, đưa cho Tố Tuyết, bảo Tố Tuyết đưa ra.

Tố Tuyết: "..."

Thái Hậu nhét nhiều ngân phiếu như vậy ở trên người lúc nào thế?

Không đúng...

Bọn họ có nhiều ngân phiếu như vậy từ bao giờ?

Thân là tổng quản An Ninh cung, Tố Tuyết lơ ngơ bưng ngân phiếu ra ngoài.

Các vị đại thần đang nghi hoặc, liền nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh vang lên: "Trong năm ngày nếu ai bắt được hung thủ, ba vạn lượng này chính là của người đó."

Nhiệm vụ mới ra lò của Vương Giả!

Không phải chính là chuẩn bị cho lúc này sao?

Quá hoàn mỹ!

【...】 Cũng không phải, cảm ơn!!

Vương Giả biểu thị đau đầu muốn offline để chậm rãi.

Mà triều thần phía dưới đã bị chấn kinh tại chỗ

Ba vạn lượng!

Đối với đám đại thần bổng lộc bình quân một tháng là 150 lượng mà nói, ba vạn lượng này là số tiền lớn.

Bây giờ chỉ cần bắt được hung thủ, ba vạn lượng này chính là của người đó?

Nửa người Tiểu Hoàng Đế đều lắc lắc, lấy dáng vẻ khiếp sợ nhìn "mẫu hậu" của cậu, nhiều tiền như vậy?

"Chư vị đại nhân có ý kiến gì không?" Sơ Tranh không nhìn Tiểu Hoàng Đế, cất giọng hỏi bọn họ.

Ý kiến?

Bọn họ có thể có ý kiến gì.

Thái Hậu đưa tiền để bắt hung thủ.

Trên triều đình này, người không thích tiền không nhiều, nhưng thích tiền lại rất nhiều.

-

Phủ Nhiếp Chính Vương, thư phòng.

Nhiếp Chính Vương đứng trước lồng chim đùa chim, chim chóc xinh đẹp lông cánh đầy đủ, đang líu ríu hót.

Âm thanh sáng tỏ thanh thúy, rất là êm tai.

Nhiếp Chính Vương hào hứng không tệ đùa với chim: "Ngươi nói Thái Hậu cho người đi điều tra án?"

"Đúng vậy, Thái Hậu ra giá ba vạn lượng, nói... Trong năm ngày ai điều tra được hung thủ, ba vạn lượng kia chính là của người đó."

"Sau đó thì sao?"

"... Không có sau đó."

Lời đồn đại vô căn cứ liên quan tới chuyện có yêu hại người đã bắt đầu lan truyền trong thành từ trước.

Tuy nhiên Nhiếp Chính Vương vẫn luôn đè ép, không đưa lên triều đình nói.

Nhưng hôm nay gã không vào triều, quan viên không hợp với gã, lập tức bẩm báo lên.

Nhiếp Chính Vương vốn cho rằng Tiểu Hoàng Đế và Thái Hậu không có quyết sách gì, không nghĩ tới, bọn họ lại cho mình một kinh hỉ.

Nhiếp Chính Vương nghĩ đến chuyện lúc trước, ánh mắt chợt tối sầm lại.

Nhiếp Chính Vương đóng lồng chim lại: "Nàng lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy?"

Người bẩm báo suy nghĩ một chút, lắc đầu, không rõ.

Thái Phó cho dù nổi danh thì cũng là một chức vị suông không có quyền lực, ba vạn lượng có lẽ còn có.

Có lẽ là để lại cho nàng dùng khi khẩn cấp.

Không nghĩ tới nàng nàng lại lấy ra cho người ta đi điều tra hung thủ.

Nhiếp Chính Vương nhìn về phía con vật nhỏ nhảy tới nhảy lui trong lồng, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười.

Chim chóc nuôi dưỡng trong lồng bắt đầu duỗi móng vuốt sao?

Vậy cũng rất thú vị.

Nhiếp Chính Vương: "Dung Thí có động tĩnh gì?"

"Sáng sớm đã đến phủ Thái Phó, bây giờ còn chưa rời đi."

"Đến phủ Thái Phó..."

Lúc này, Dung Thí đến phủ Thái Phó làm gì?

Hắn đã trở về được nửa tháng, muốn đi thăm Thái Phó lúc nào mà không được, hết lần này tới lần khác lại chọn thời điểm sau khi đối đầu với mình.

Dung Thí có ý gì?

Hơn nữa phủ Thái Phó...

Nhiếp Chính Vương cảm thấy Dung Thí này còn ẩn giấu sâu hơn Hoàng huynh của mình, làm cho người ta nhìn không thấu.

"Mật thiết chú ý hành động của hắn."

"Vâng."

-

Một bên khác.

Sơ Tranh hạ triều hồi cung, Tiểu Hoàng Đế hấp tấp chạy đến.

"Mẫu hậu."

Sơ Tranh: "..."

Bỗng nhiên làm mẹ... Sơ Tranh nắm chặt tay đang để trong tay áo, trấn định mang lên uy nghiêm mà "mẫu hậu" phải có.

Mỗi ngày đều phải làm một người tốt đó!

"Mẫu hậu..." Tiểu Hoàng Đế chạy tới gần, âm thanh ngược lại yếu xuống.

Sơ Tranh thấy cậu không nói, đành phải hỏi: "Chuyện gì."

Mẹ ngươi muốn trở về đi ngủ!

Không có việc gì thì đừng cản trở!

Tiểu Hoàng Đế nhìn thấy sự lạnh lùng trên mặt Sơ Tranh, biểu cảm thế mà lại lộ ra mấy phần bi thương: "Mẫu hậu, người lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy."

"Tiền riêng còn phải báo cáo với ngươi?"

Tốt xấu gì ta cũng là Thái Hậu một nước, ba vạn lượng mà đã nhiều?!

Chức Thái Hậu này cũng làm quá vô nghĩa rồi!

Tiểu Hoàng Đế: "..."

Sơ Tranh không quá kiên nhẫn hỏi: "Còn chuyện gì không?"

Tiểu Hoàng Đế nhăn nhăn nhó nhó, nhưng rốt cuộc vẫn là đứa bé: "Mẫu hậu, nhi thần muốn ăn cơm cùng người."

Trước đó cậu không để ý đến nguyên chủ, nguyên chủ vội vàng tiếp cận.

Bây giờ Sơ Tranh không để ý đến cậu, bé con lập tức không nhịn được.

Sơ Tranh trầm mặc một hồi: "Sổ con của ngươi phê xong rồi?"

Hoàng Đế không đi phê sổ con, ăn cơm với ta cái gì.

Ta là cô gái có thể ăn cơm cùng ngươi sao!

"..."

Sắc mặt Tiểu Hoàng Đế trong nháy mắt sụp xuống.

Ngược lại đôi mắt bỗng sáng lên: "Nhi thần có thể đưa đến trong cung của mẫu hậu phê."

Sơ Tranh: "..."

Ta thấy ngươi là đang muốn tìm người phê sổ con cho ngươi thì có!

"Khoảng thời gian này ngươi không đều không để ý đến ta?"

"... Nhi thần biết sai rồi." Tiểu Hoàng Đế xin lỗi cấp tốc.

Sơ Tranh: "..."

Thái giám tổng quản của Tiểu Hoàng Đế là Dương Đức công công mang theo sổ con, một đường đưa Tiểu Hoàng Đế đến An Ninh cung.

Tiểu Hoàng Đế cũng không ghét vị mẫu hậu này.

Phụ hoàng đi rồi, cậu đột nhiên bị đẩy lên vị trí này, là nàng vẫn luôn ở cạnh mình.

Từ lúc ban đầu là an ủi mình, đến sau đó là cùng cậu vào triều, xử lý những chuyện hoàn toàn không hiểu nổi kia.

Nhưng đoạn thời gian trước...

Bọn họ bởi vì việc học mà làm ầm ĩ một trận, dẫn đến quan hệ cứng ngắc.

Trước đó nàng nhìn thấy mình, đều là nhỏ giọng nói chuyện, sợ mình còn đang tức giận.

Nhưng hôm nay...

Nàng quá lạnh lùng.

Lúc này Tiểu Hoàng Đế mới luống cuống.

Tiểu Hoàng Đế nhìn chằm chằm bóng lưng Sơ Tranh, luôn cảm thấy mẫu hậu có chút không giống.

Nhưng không giống ở đâu, cậu lại không nói ra được.

"Mẫu hậu, chỗ của người sao lại nóng vậy?" Tiểu Hoàng Đế tiến vào điện, lập tức cảm thấy một cỗ oi bức đánh tới.

"Ta cũng cảm thấy nóng."

Nếu không phải thời đại hạn chế, cô đã muốn mặc áo ba lỗ và quần cộc rồi.

Chờ lúc không có người ta vụng trộm mặc!

Tiểu Hoàng Đế nhíu mày: "Không có ai đưa đồ đựng băng*tới sao?"

Sơ Tranh: "..." Còn có thứ đồ chơi này?

Trí tuệ của người cổ đại không thể khinh thường, trời nóng như vậy, chắc chắn là có thứ gì đó để hạ nhiệt độ.

Chỉ là Sơ Tranh vừa đến, rất nhiều chuyện còn chưa kịp nghĩ lại.

Tiểu Hoàng Đế đột nhiên quay người, chất vấn Dương Đức: "Thái giám nội quan làm việc kiểu gì vậy?"

Dương Đức công công cũng lâu lắm rồi không đến An Ninh cung, lúc này không biết nội tình, chỉ có thể cẩn thận trả lời: "Bệ hạ, nô tài lập tức đi hỏi ngay."

"Đi gọi thái giám nội quan tới đây." Tiểu Hoàng Đế làm Hoàng Đế một thời gian, uy nghi đế vương ngược lại cũng có mấy phần.

Dương Đức công công lên tiếng, mau chóng sai người đi gọi thái giám nội quan chưởng quản tới.

-

Thái giám nội quan tới rất nhanh, người kia vừa vào liền quỳ xuống hành lễ, bộ dáng kinh sợ, người không biết còn tưởng rằng người ngồi trước mặt, là ác ma ăn thịt người.

"Ngươi là ai?"

Tuổi tác Hoàng Đế tuy nhỏ, nhưng trí nhớ không kém.

Cậu nhớ rõ thái giám nội quan chưởng quản không phải người này.

"Bẩm Bệ Hạ, nô tài là thái giám nội quan phó giám."

Gương mặt nhỏ của Tiểu Hoàng Đế trầm xuống, giọng nói chưa vẻ thoát ngây thơ cất cao: "Thái giám chưởng quản đâu? Trẫm gọi hắn, ngươi tới làm gì!!"

Mồ hôi lạnh trên trán người kia ứa ra, dường như không biết nên trả lời thế nào.

"Hỏi ngươi đó, thất thần làm gì." Dương Đức công công đạp một cước: "Trả lời Bệ Hạ."

Phó giám bị đạp nghiêng một cái, đối đầu với ánh mắt Tiểu Hoàng Đế, bỗng nhiên dập đầu: "Bệ Hạ thứ tội, Thường công công bị Tuyên Quý phi gọi đi rồi."

***

* Nguyên gốc là Băng Giám (冰鉴) dụng cụ để đựng băng làm lạnh ở thời cổ.

 Nguyên gốc là Băng Giám dụng cụ để đựng băng làm lạnh ở thời cổ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi