XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cận Hưu vừa định nói gì đó, Sơ Tranh lại chậm rãi nói: "Em chỉ là coi trọng anh ngay trên đường cái, muốn mang về nuôi mà thôi."

Cận Hưu: "??"

A?

Lúc ấy tối như bưng, em có thể thấy rõ được gì của anh?

-

Cận Hưu bận chuyện của công ty hắn, Sơ Tranh thì vội vàng nghĩ xem làm sao tiêu tiền vào người Cận Hưu.

Ngày hôm nay cho hắn toàn bộ hạng mục, sáng mai làm nhà đầu tư cho hắn, công ty phát triển cấp tốc.

Tất cả mọi người cảm thấy Cận Hưu xứng đáng là người làm tổng tài, lúc này mới qua thời gian bao lâu, mà lại sắp đông sơn tái khởi rồi.

Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao?

Chỉ có số ít người ở sau lưng lau mồ hôi lạnh, phía sau người ta có người đập tiền, có thể không phát triển không ngừng sao?

Cận Hưu vốn cho là bây giờ mình phát triển một chút, những người đòi nợ kia sẽ tìm tới cửa, ai biết thời gian dài như vậy, một người cũng không thấy.

Hắn không yên lòng, tự mình tìm tới cửa, đối phương lại biểu thị, chờ hắn có tiền rồi trả lại, không gấp.

Cận Hưu: "..."

Làm tổng tài nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy ai hào phóng như thế.

Nhưng mà mặc kệ Cận Hưu nói lời khách sáo thế nào, đối phương chỉ lên giọng với hắn, còn lại đều không nói gì.

Cận Hưu không hỏi ra được gì, đành phải bỏ qua trước.

Công ty của Cận Hưu dần dần đi vào quỹ đạo, Sơ Tranh không chú ý đến nhiều nữa, cô bắt đầu chú ý đến Doãn Tu Dương.

Sau khi Doãn Tu Dương phá đổ tập đoàn Vạn Nguyên, lợi dụng tài nguyên trong nhà, nhanh chóng nuốt hơn phân nửa khối bánh kem là tập đoàn Vạn Nguyên.

Khi Doãn Tu Dương vừa về nước, luôn theo chân Cận Hưu.

Những chuyện Cận Hưu biết, Doãn Tu Dương cũng biết đến bảy tám phần, bây giờ cũng là đối tượng mà người người trong vòng nịnh bợ.

"Mẹ, quan hệ của nhà chúng ta và Doãn gia có tốt không?"

Sơ Tranh gọi điện thoại hỏi Liễu Hàm San.

"Bình thường." Liễu Hàm San nói: "Nhưng cha con và Doãn gia có hợp tác gì đó."

"Không phải là công ty hai người à?"

"Không phải, là công ty dưới danh nghĩa của Ôn Hoằng Nghị, mẹ không rõ cụ thể, con hỏi chuyện này để làm gì?"

Ôn Hoằng Nghị và Liễu Hàm San đều có sản nghiệp riêng mà đối phương đều không tham dự vào.

"Không có gì, tùy tiện hỏi một chút." Nếu như cô động thủ, ngộ thương còn phải cứu giúp, rất phiền phức.

Đáy lòng Liễu Hàm San nghi hoặc, nhưng Sơ Tranh đã nói như vậy, bà ấy cũng không nói nữa.

Khi tắt điện thoại, Liễu Hàm San lại nói một câu: "Đúng rồi. Sắp tới mẹ muốn bắt đầu phân chia tài sản với cha con."

Khi vừa ly hôn, bởi vì một ít hạng mục và liên lụy quan hệ lợi ích, không thể lập tức tiến hành, cho nên kéo đến bây giờ.

Sơ Tranh: "Vâng."

"Con yên tâm, cha con bên kia nên của con thì chính là của con, mẹ bên này về sau cũng là của con." Liễu gia chỉ có một đứa con gái là Liễu Hàm San, không có những người thừa kế khác, cho nên Liễu gia sau này vẫn phải do Sơ Tranh đến thừa kế.

"..."

Ta một chút cũng không cách nào yên tâm.

-

Liễu Hàm San và Ôn Hoằng Nghị tiến hành chia tài sản, Liễu Hàm San mang người rút khỏi công ty Ôn gia, trong lúc nhất thời toàn bộ công ty trống đi hơn phân nửa.

Có người vốn chính là Liễu Hàm San mang từ Liễu gia tới, có người thì đã quen đi theo Liễu Hàm San, bà ấy vừa đi, cũng đi theo.

Dù sao Liễu gia bên kia cũng cần người, hơn nữa Liễu Hàm San cũng không định để lại người giúp đỡ Ôn Hoằng Nghị.

Liễu Hàm San vừa rút lui, công ty Ôn Hoằng Nghị lập tức có vẻ vận chuyển khó khăn.

Ôn Hoằng Nghị cho người đi tuyển người ngay trong đêm, trước tiên ổn định các bộ phận đã, người một nhà không thể hoảng.

Nhưng theo những nhân viên mà mấy năm này Liễu Hàm San sắp xếp ổn thỏa không ngừng quay lại Liễu gia, từng khâu cũng bắt đầu xảy ra vấn đề.

Liễu Hàm San cũng không muốn gì nhiều, bà chỉ lấy đi những gì thuộc về bà và Liễu gia.

Nhưng mà chỉ mới như vậy thôi, Ôn Hoằng Nghị liền phát hiện, Liễu Hàm San vừa rút lui, trong công ty ông ta lập tức không ngừng xuất hiện vấn đề.

Dù sao cũng có mối quan hệ lợi ích nhiều năm như thế, có một số thứ không cách nào cắt đứt hẳn, cho nên tạm thời đều không động đến.

Lúc này Ôn Hoằng Nghị mới có thời gian đi sắp xếp.

Nếu Liễu Hàm San thật sự làm tuyệt tình một chút, thì người trong vòng đều cảm thấy Ôn Hoằng Nghị tuyệt đối sẽ đại thương nguyên khí.

Lần này bọn họ càng nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Ôn Hoằng Nghị lại muốn ly hôn với Liễu Hàm San.

Ông ta cũng chỉ có một đứa con riêng, không có nhân tình gì, mẹ của đứa con riêng kia cũng đã chết.

Ly hôn vì con riêng sao?

Đây là nghĩ quẩn cỡ nào chứ?

Đầu óc Ôn Hoằng Nghị bị lừa đá rồi!

Sơ Tranh chờ đến lúc phong ba dừng lại, mới bắt đầu chuẩn bị đối phó với Doãn Tu Dương.

Cô ra tay rất đơn giản —— đập tiền.

Vương bát đản cho nhiệm vụ, không đập ngu sao mà không đập.

Cho nên Doãn Tu Dương phát hiện công ty mình bị người ta cướp hạng mục mấy lần, không hiểu thấu bị cạnh tranh, bên hợp tác luôn luôn lấy lý do cổ quái kỳ lạ kết thúc hợp tác, cũng cấp tốc tìm công ty khác.

Doãn Tu Dương làm thẻ người tốt phá sản, cho nên Sơ Tranh cũng chỉ tính toán làm gã phá sản.

Ăn miếng trả miếng mà thôi!

Đau khổ mà thẻ người tốt cảm nhận được, sao ngươi có thể không thể nghiệm một chút chứ!

Doãn Tu Dương nghe ngóng nhiều phen, cuối cùng biết được người đứng phía sau hại mình là ai.

Sơ Tranh vẫn còn là một sinh viên, Doãn Tu Dương trực tiếp đến cổng trường đợi Sơ Tranh: "Ôn tiểu thư, có thời gian không?"

"Không có, không hẹn, tạm biệt."

Doãn Tu Dương: "..."

Doãn Tu Dương ngăn Sơ Tranh lại: "Ôn tiểu thư, tôi muốn biết, tại sao cô muốn nhằm vào tôi?"

Sơ Tranh: "Tôi nhằm vào anh lúc nào?"

"Những biến động gần đây của công ty, chẳng lẽ không phải là tác phẩm của Ôn tiểu thư?"

Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói: "Tôi chỉ là một sinh viên, không có năng lực lớn như vậy."

Doãn Tu Dương: "..."

Cô nói nghiêm túc như vậy, tôi cũng xém tin rồi đấy!

Nhưng tin tức gã nghe được, cũng không thể nào là giả chứ?

Hơn nữa...

Cô và Cận Hưu có quan hệ.

Doãn Tu Dương cười cười: "Ôn tiểu thư đã làm, cần gì phải không nhận chứ? Cô nhằm vào tôi, không phải là bởi vì Cận Hưu chứ?"

"Vậy anh còn đến hỏi tôi làm gì." Sơ Tranh nói: "Tìm ngược sao?"

"Cận Hưu có gì tốt?" Sắc mặt Doãn Tu Dương dần dần trầm xuống: "Đáng để cô phí hết tâm tư hại tôi như thế?"

Sơ Tranh bình tĩnh hỏi lại: "Khi đó vì sao anh lại phí hết tâm tư hại hắn?"

Doãn Tu Dương: "Hắn xứng đáng."

Sơ Tranh: "Hắn xem anh là anh em."

"Anh em?" Doãn Tu Dương cười lạnh: "Ở trong mắt các người, hắn thật sự xem tôi là anh em sao? Hắn chỉ coi tôi là một tên tùy tùng, gọi là tới, đuổi là đi, làm nổi bật lên vẻ anh tuấn soái khí của hắn."

Sơ Tranh: "??"

Doãn Tu Dương: "Ở trong mắt các người, vĩnh viễn chỉ trông thấy mình hắn, có năng lực, dáng dấp đẹp trai... Tôi thì sao? Tôi chỉ là một vật làm nền, như thế mà gọi là anh em?"

Trước kia Doãn Tu Dương cũng không đẹp như vậy, mà là một tên béo.

Trong nhà mặc dù có tiền, những bởi vì không đẹp, cho nên đi bên cạnh Cận Hưu anh tuấn soái khí, xác thực như một tùy tùng.

Nhưng mà Cận Hưu cũng không phải coi gã như tùy tùng, là thật sự xem gã như anh em.

Cận Hưu đại khái không nghĩ tới, Doãn Tu Dương không phải nghĩ như vậy.

"Ngay cả An Tuệ... Năm đó tôi thầm mến cô ấy, giúp cô ấy nhiều như vậy, kết quả thì sao? Cận Hưu chỉ đưa cho cô ấy một cái chìa khóa, cô ấy liền cho rằng Cận Hưu thích cô ấy. Cô nói xem có buồn cười không chứ?"

Sơ Tranh cắt ngang câu hỏi của Doãn Tu Dương: "Đợi chút, anh thích An Tuệ vì cái gì?"

Cảm xúc Doãn Tu Dương vừa ấp ủ tốt bị Sơ Tranh đột nhiên cắt ngang, biểu cảm của gã hơi đần độn mất một hồi.

Bây giờ là thời điểm cô nên hỏi vấn đề này sao?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi