XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Editor: Shu: shu231

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh rời khỏi cửa hàng, trước tiên trở về nơi mình ở.

Đợi đến khi người trên đường ít hơn, lúc này Sơ Tranh mới ra khỏi cửa.

Cô tránh khỏi đám người, vừa đi vừa dừng, đánh giá kiến trúc bốn phía, chậm rãi hướng đến phía bóng tối bên ngoài phòng nhỏ mà đi.

Sơ Tranh giẫm vào trong bóng tối, bên tai bỗng yên tĩnh hẳn, thật giống như đột nhiên bước vào một thế giới khác.

Cô thử đi về phía trước, bóng tối trước mắt đột nhiên tản ra, đủ loại hình ảnh kì quái bay qua tầm mắt.

Một vài hình ảnh kỳ quái không ngừng chui vào trong đầu cô, phảng phất như muốn đem mấy hình ảnh không thuộc về cô này truyền qua cho cô.

Sơ Tranh chau mày một chút, trấn định bước về phía trước.

Càng đi về phía trước, hình ảnh hiện lên trước mắt càng nhiều.

Loạn thất bất tao cái gì cũng có, thăng quan phát tài, mĩ nam vờn quanh......

Hết thảy những thứ thế nhân theo đuổi, giống như đều có thể tìm được ở nơi này.

Sơ Tranh: "......"

A!

Đại lão vô dục vô cầu.

Sơ Tranh không tiến quá xa, cô dừng lại, loanh quanh tại chỗ, sau đó mò ra mấy quả trứng, thả trên mặt đất.

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, cầm quả trứng gõ trên mặt đất vài cái.

Như vậy mới có thể đi ra nhanh hơn một chút nhỉ?

Đám nhãi ranh, vì để bọn mi ra nhanh hơn chút, ta cũng rất cố gắng nha.

Bọn mi cũng không nên cô phụ sự kì vọng của ta.

Sơ Tranh gõ mỗi quả trứng vài cái, xác định không có vấn đề gì, chậm rì rì theo ngân tuyến rời khỏi.

Cô vừa rời khỏi mảng bóng tối, liền thấy không ít người đứng bên ngoài.

Đứng đầu chính là đứa bé âm u đầy tử khí kia, bên cạnh là nữ sinh tóc ngắn ở "ngân hàng".

Hai người đều nhìn về phía cô, hai tay Sơ Tranh đút trong túi, khí định thần nhàn nghênh diện đi ra.

Nhưng mà những người này giống như không nhìn thấy cô, Sơ Tranh đi ngang qua bọn họ, cũng không ai có phản ứng.

-

Ba ngày sau, Sơ Tranh một lần nữa nhận được Danh Sách Tử Vong.

Tây Mộ và Kỷ Hữu Đường vẫn ở trong như cũ.

Lần này bọn họ xác định, trò chơi chính là cố ý khiến cho bọn họ tiến vào trò chơi.

Tây Mộ phỏng đoán có thể là do trò chơi phát hiện, bọn họ biết có thể mang đồ bên trong phó bản ra, thế nên cố ý làm cho bọn họ cùng tiến vào phó bản, quang minh chính đại xử tử bọn họ.

Phó bản đi lần này là một cái trấn sa mạc nhỏ, sinh vật trong sa mạc chính là kẻ địch lớn nhất của bọn họ.

Có điều ba kẻ biến thái này...... Không đúng, dưới sự liên thủ của Sơ Tranh Tây Mộ, và Kỷ Hữu Đường, đi ra ngoài là chuyện dễ dàng, BOSS ở trước mặt Sơ Tranh đều dễ dàng bị cắt giống như đậu phụ.

"Chúc mừng ngài qua cửa."

Nữ sinh tóc ngắn đưa thẻ thông hành cho Sơ Tranh, cười đến ngọt ngào.

"Có phải mấy người muốn hại chết tôi không?" Sơ Tranh nhìn chằm chằm cô ta, hỏi thẳng.

"Sao ngài lại nghĩ như vậy? Đây là trò chơi sinh tồn của các ngài, chúng tôi làm gì có quyền can thiệp."

"Vậy cô nói cho tôi biết, là ai kéo tôi vào trò chơi?"

Nữ sinh tóc ngắn: "Chuyện này không thể nói cho ngài đâu."

"Được." Ngươi chờ đấy cho ta!

Sơ Tranh cầm lấy thẻ thân phận rời đi, nữ sinh tóc ngắn đợi Sơ Tranh rời khỏi, lập tức cho người đuổi theo Sơ Tranh.

Kết quả người theo dõi Sơ Tranh nói, sau khi cô trở về phòng liền không đi ra nữa.

Ban ngày Sơ Tranh cũng chỉ ra khỏi cửa tiêu chút điểm tích lũy, mua chút thẻ, dẫn tới không ít người chơi hâm mộ ghen tị, còn lại cái gì cũng không làm.

Nửa tháng tiếp theo Sơ tranh đều không tiến vào trò chơi.

Không biết Tây Mộ đang làm cái gì, Sơ Tranh đi tìm hắn cũng không tìm được người.

Ngược lại Kỷ Hữu Đường cả ngày lắc lư càn rỡ.

"Em gái, gặp ở phó bản nha."

Kỷ Hữu Đường cách một con đường hô về phía Sơ Tranh.

Đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút, quả nhiên trở về liền thấy Danh Sách Tử Vong, phía trên rõ ràng có tên cô.

Bây giờ ta đổi tên còn kịp không?

Rõ ràng đã nói cho ta nghỉ ngơi một năm, bây giờ mới qua không bao lâu lại bắt ta vào phó bản là có ý gì?

Trò chơi nát gì đây!

-

Đoạn thời gian tiếp theo, Sơ Tranh ra vào phó bản đều rất quy củ, không làm ra chuyện gì trái với lẽ thường —— trong phó bản thì không theo quy củ nữa.

Cái gì mà ẩu đả kẻ săn giết bản địa, phá hư chìa khóa qua ải, làm cho tập thể người chơi qua ải vân vân và mây mây......

Đương nhiên trong phó bản đùa giỡn như thế nào, chỉ cần không phá hư quy tắc, trò chơi sẽ không quan tâm đến cô.

Thế nên bây giờ người cùng Sơ Tranh hạ bản, đều cảm thấy rất hạnh phúc.

Chỉ cần tâm tình cô tốt, tập thể qua ải cũng chẳng hề gì.

—— Người chơi Tử Thần thì xúi quẩy, lần nào cũng lạc đàn.

Người chơi thì vui vẻ rồi, Sơ Tranh thì không vui nổi.

Mỗi lần đều cho rằng sẽ có thẻ cảm ơn, cuối cùng đến một tấm cũng không có!!!

Lòng dạ quá hiểm độc rồi.

Tốt xấu gì cũng là cô dẫn bọn họ qua ải nhiều lần như vậy, cảm ơn một chút rất khó sao? Vậy mà một người chân tâm thật ý cũng không có, tín nhiệm giữa người với người đâu hết rồi?

Một bên khác, người giám thị cô vẫn đem những chuyện này bẩm báo rõ ràng lên trên.

Không phát hiện ra bất kì sự bất thường nào, trò chơi bên kia cũng bó tay.

Bọn họ hoài nghi Sơ Tranh có vấn đề, nhưng không chứng cứ.

Trải qua mấy vòng, Sơ Tranh một lần nữa lén lén lút lút chuồn vào mảng bóng tối kia.

Trước tiên cô đến chỗ lúc trước thả trứng nhìn một chút, trên đất sạch sẽ, không có bất kì vật gì.

Trứng lần trước có chút phiền phức, còn phải đợi ấp nở.

Tuy nhiên bắt được phía sau đều là hình thức trưởng thành vốn có.

Sơ Tranh một mạch thả những thứ kia ra, thứ đồ gì cũng có, trong lúc nhất thời các đủ loại âm thanh loạn thất bát tao giao thoa vào nhau.

Sơ Tranh thả xong đồ, lập tức rời đi.

Đợi đến khi rời khỏi nơi đó, Sơ Tranh mới sờ lên khăn quàng đỏ không tồn tại trên ngực.

Mỗi ngày đều đang làm người tốt đó!

Mang bọn mi ra tốn không ít sức lực của ta, bọn mi đừng có làm ta thất vọng.

Sơ Tranh nhàn nhã quay về chỗ ở, khi đi đến dưới lầu, liền trông thấy đi Tây Mộ từ một đầu khác đi qua.

Thiếu niên một thân tây trang, áo khoác vắt trên vai, theo gió khẽ hất lên, cả người đều lộ ra vẻ "không kiên nhẫn và táo bạo", rất có khí thế lão đại xã hội đen.

"Tây Mộ."

Tây Mộ ngẩng đầu nhìn qua, híp mắt, dừng chân lại, đứng tại chỗ đợi cô.

Sơ Tranh không nhanh không chậm đi qua, ngữ điệu vẫn lãnh đạm trước sau như một: "Anh tìm đến tôi?"

Mấy ngày rồi không nhìn thấy hắn, cũng không biết đi đâu làm gì.

Không phài lén ta làm chuyện xấu gì đó chứ?

Vậy không phải ta còn phải thu thập cục diện rối rắm cho hắn sao?

Chuyện này không thể được!!

"Đi ngang qua." Tây Mộ khô khan nói một tiếng, hắn nghiêng đầu: "Cô ở bên ngoài làm gì?"

Sơ Tranh thuận miệng bịa chuyện một câu: "Tản bộ."

"Cô còn tản bộ?" Hắn còn tưởng rằng cô chỉ biết tiêu điểm tích lũy.

Tin tức hắn có được, đều là đủ loại tin tức cô ở trong phòng nhỏ tán gia bại sản.

Sơ Tranh không vui: "Làm sao, tôi không thể tản bộ? Ai quy định?"

"......"

"Anh tới tìm tôi làm gì?" Nếu muốn ta cõng nồi giúp mi thì không có cửa đâu!!

"Tôi không phải tới tìm cô." Tây Mộ không quá kiên nhẫn: "Tôi chỉ đi ngang qua."

Vừa rồi hắn nói rồi, nghe không hiểu à?

Ai tới tìm cô!

Sơ Tranh ngờ vực phá hỏng: "Từ khách sạn của anh đến đây, cần vượt qua hai con phố, anh đi ngang qua đây?"

Tây Mộ: "......"

Tại sao cô lại hiểu rõ khách sạn của tôi như vậy?

Tây Mộ không nhìn thấy cô tâm tình cũng rất buồn bực, hắn tùy tiện đi một chút, ai biết liền đi tới đây, còn vừa vặn bị cô bắt gặp.

Tây Mộ trầm mặc không nói chuyện, Sơ Tranh định nói chút lời đâm tim, liền bị Vương bát đản chặn lại, ngăn chặn cô phát huy.

Sơ Tranh đành phải sửa miệng: "Muốn lên ngồi một chút không?"

"Quá muộn......"

Sơ Tranh kéo Tây Mộ đi lên lầu.

Lằng nhà lằng nhằng, bảo anh lên thì lên đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi