XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nhưng cảm giác của gã chắc chắn không sai, cô chắc hẳn là yêu.

Giữa Yêu tộc và Yêu tộc có cảm ứng rất vi diệu, điểm này cho dù không cảm giác được yêu khí, cũng không cách nào che giấu.

"Ngươi cũng là yêu?"

Sơ Tranh hoặc nhiều hoặc ít cũng có loại cảm ứng đặc thù kia.

Nhưng trên người gã cũng không có yêu khí...

Yêu tộc bây giờ cũng lợi hại như vậy sao?

Người áo đen... Không đúng, yêu áo đen mặt âm trầm không phủ nhận: "Nếu ngươi đã là Yêu tộc, thì vì sao lại phá hoại chuyện tốt của ta."

Nghĩ đến chuyện của mình bị cắt ngang, không biết tình huống bên ngoài thế nào, đáy lòng yêu áo đen bốc lên từng trận lửa giận.

Rốt cuộc cô làm sao mà tìm được chỗ này!!

Sơ Tranh đường đường chính chính nói: "Ta đây là thay trời hành đạo, làm... yêu tốt." Nói đến ta cũng xém tin luôn rồi! Tẩy não mình nhiều thêm một chút cũng có ích!

Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt đó!!

Yêu áo đen lại phun một ngụm máu.

Đại khái là bị câu "làm yêu tốt " của Sơ Tranh làm tức giận.

Một con yêu như ngươi, làm yêu tốt cái gì hả?

"Ngươi thả ta ra!" Yêu áo đen nôn ra máu, nói với Sơ Tranh: "Ta bây giờ là vì nghiệp lớn của Yêu tộc, ngươi đừng có gây chuyện!"

Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng: "Ngươi tự đứng dậy đi, ta lại không ấn lấy ngươi."

Yêu áo đen: "..."

Mẹ nó ta mà đứng dậy được thì nói làm gì!

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, trên người giống như bị tảng đá nặng ngàn cân đè ép.

Nếu không phải trước đó gã muốn duy trì trận pháp, thì sao có thể để cô đắc thủ chứ.

Sơ Tranh đẩy Yêu Linh đang tiến đến bên cạnh, thèm ăn đến không chịu được ra: "Ngươi có nghiệp lớn gì, nói nghe một chút."

Yêu áo đen cắn răng, tỉnh táo lại: "Thả ta ra trước."

"Ngươi nói trước đi." Cho rằng ta ngốc à!

"Thả ra trước." Yêu áo đen nói điều kiện với Sơ Tranh.

Bang ——

Kiếm hiện ra hàn quang, đâm vào mặt đất bên cạnh yêu áo đen, lưỡi kiếm va chạm với đất mặt.

"Ngươi không nói, ta sẽ giết chết ngươi."

Giọng nói của cô gái lạnh như băng rơi xuống, không chứa nửa điểm tình cảm.

Yêu áo đen bị hành vi thô lỗ của Sơ Tranh làm chấn kinh, thật lâu sau mới phun ra mấy chữ: "Ngươi là yêu..."

"Yêu thì sao? Yêu thì phải giúp ngươi vô điều kiện? Dựa vào cái gì?"

Yêu áo đen: "..."

Yêu tộc nên như thế mà!!

"Đừng giết chết mà..." Yêu Linh ở bên cạnh kêu một tiếng.

Yêu áo đen giãy dụa một hồi, sau khi phát hiện mình càng giãy dụa càng chặt, không hề có tác dụng, tức giận đến nôn ra mấy ngụm máu.

Rốt cuộc con yêu này từ đâu xuất hiện!!

"Ngươi không nói?"

Sơ Tranh chờ đến không kiên nhẫn được nữa.

Yêu áo đen trầm mặc một lát, giống như thỏa hiệp: "Ngươi muốn biết cái gì?"

"Ngươi ở đây làm gì?"

Yêu áo đen ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng: "Thả Yêu Linh ra."

"Có thể nhanh lên không?" Yêu Linh ở bên cạnh thúc giục: "Ta rất đói."

Yêu áo đen: "..."

Yêu áo đen hậu tri hậu giác kịp phản ứng, Yêu Linh này là muốn ăn mình.

Một con Yêu Linh như ngươi không đi ăn thịt người, nhìn chằm chằm gã làm gì?

"Ngươi còn không câm miệng, đến tóc ta cũng không để lại cho ngươi."

Con ngươi yêu áo đen co rụt lại, ánh mắt nhìn về phía Sơ Tranh chợt biến đổi.

Cô cũng ăn yêu?

Mặc kệ chủng tộc gì cũng sẽ có mâu thuẫn, điều này rất bình thường.

Ngươi giết thì có thể, nhưng còn ăn...

Cũng giống như nhân loại sẽ không ăn thịt nhân loại vậy.

"Ngươi muốn thả Yêu Linh ra?"

"Đương nhiên, chỉ cần những Yêu Linh này ra ngoài, có bọn nó, đến lúc đó Yêu tộc công đánh Nhân tộc sẽ dễ như trở bàn tay!" Trong giọng nói của yêu áo đen lộ ra mấy phần ngoan lệ: "Ngươi thân là Yêu tộc, nên rõ ràng, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta."

Những năm này Yêu tộc và Nhân tộc coi như hòa bình, hôm nay ngươi giết một người của ta, sáng mai ta giết mấy con yêu râu ria của ngươi, không nhấc lên cuộc chiến đấu quy mô lớn gì.

Có thể được xưng tụng là chiến tranh, thì phải nói đến mười mấy năm trước.

Sơ Tranh: "Ngươi thả Yêu Linh ra thì cứ thả, giày vò ra nhiều chuyện như vậy làm gì?"

Yêu áo đen hừ lạnh: "Ngươi cho rằng cái phong ấn kia dễ phá như vậy sao?"

"Không phải ngươi rất lợi hại?" Sơ Tranh nói: "Giải quyết xong chưởng môn người ta, còn giết cả nhà người ta."

"Hơn nữa sao Yêu tộc lại phái một mình ngươi tới đơn đả độc đấu? Không phái cho ngươi thêm chút tiểu đệ à?"

Yêu áo đen: "..."

Yêu áo đen đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, trước mắt đột nhiên lóe lên hàn quang.

Lưỡi kiếm rơi xuống đất, va chạm tạo thành tia lửa.

Giọng nói thanh lãnh đạm mạc mà sâu kín của cô gái vang lên: "Hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi muốn làm gì."

"... Ta đều đã nói cho ngươi biết hết rồi!"

"Không nói?"

Yêu áo đen cắn chặt răng: "Ta chỉ có thể nói được như vậy!"

Được.

Sơ Tranh rút kiếm về, yêu áo đen nhìn Sơ Tranh đứng dậy, còn tưởng rằng cô tin.

Ai biết sau đó mới bắt đầu cơn ác mộng của gã.

-

Yêu áo đen nhận lấy một trận chỉnh đốn của Sơ Tranh, sống không bằng chết co quắp trên mặt đất.

Toàn thân đều tản ra chữ "đau", ánh mắt yêu áo đen nhìn Sơ Tranh, giống như nhìn ma quỷ.

"Kỳ thật ngươi nói hay không cũng chẳng sao." Dường như lúc này Sơ Tranh mới nhớ tới chuyện này: "Dù sao giết chết ngươi, rồi cũng sẽ kết thúc cả."

Yêu áo đen trừng lớn mắt.

Gã không hoài nghi lời Sơ Tranh nói.

Cô thật sự sẽ giết chết gã.

"Ngươi cho rằng... Ngươi cho rằng ta chết rồi, chuyện này sẽ kết thúc sao?" Yêu áo đen đột nhiên cười như điên: "Ngươi giết ta đi! Giết ta đi!! Đến đi!!"

Con ngươi Sơ Tranh nhíu lại.

Sơ Tranh một cước đạp lăn mặt yêu áo đen, chân đè lên ngực gã.

"Ngươi muốn chết như vậy?"

"Ngươi giết ta đi!!" Yêu áo đen rống lên với cô.

Sơ Tranh dùng kiếm vỗ xuống bả vai gã: "Ta cứ không đấy."

"..."

Yêu áo đen nhìn Sơ Tranh kêu Yêu Linh bên cạnh đến, nụ cười dữ tợn trên mặt gã thu lại.

"Ngươi muốn làm gì?"

Sơ Tranh đi đến đứng bên cạnh: "Ta không muốn làm gì, ngươi nên hỏi, nó muốn làm gì."

"Hì hì hì hì..." Yêu Linh cười với yêu áo đen.

Yêu áo đen chưa từng thấy Yêu Linh công kích Yêu tộc, nhưng gã từng thấy Yêu Linh công kích nhân loại.

Yêu Linh là Yêu tộc sau khi chết đi hình thành nên, bọn nó mang theo oán hận rất lớn.

So với Yêu tộc, Yêu Linh rất tàn nhẫn.

Thân là yêu nếu chết còn có cơ hội biến thành Yêu Linh, nhưng nếu bị Yêu Linh ăn... Thì chính là xong luôn.

"Ta là Yêu tộc, chúng ta là đồng tộc!" Yêu áo đen chuẩn bị đánh bài tình cảm: "Mọi người đều đứng trên cùng một con thuyền."

"Hì hì ha ha, ta ăn mặn vốn không kị." Yêu Linh tuyệt không để ý nói.

"..."

"A —— "

-

Đầu ngón tay yêu áo đen cào lên mặt đất, mặt hướng về phía Sơ Tranh bên kia: "Ta nói... Ta nói, ngươi đưa nó ra đi!!"

Sơ Tranh đi qua xách Yêu Linh ra.

"Nói."

Yêu áo đen thở ra một ngụm: "Ta đúng là đến mở phong ấn, nhưng mà..."

Yêu áo đen nói, Yêu tộc đã rối loạn rất lâu, vẫn luôn không có thủ lĩnh.

Tất cả mọi người muốn thượng vị, nhưng thực lực của mọi người chênh nhau không nhiều, không ai phục ai.

Cho nên vẫn không có một Yêu Vương làm cho người ta chịu phục.

Yêu áo đen cũng là một trong số những kẻ muốn thượng vị, gã biết nhân loại bên này trấn áp vô số Yêu Linh từ mấy trăm năm trước.

Gã muốn thả những Yêu Linh đó ra, rồi lấy Yêu Linh về cho mình dùng.

Như thế thì tiếng nói và thực lực của gã ở Yêu tộc sẽ tăng lên, cuối cùng thành công ngồi lên bảo tọa Yêu Vương.

Gã cũng không muốn làm nhiều chuyện như vậy, chỉ định trực tiếp thả Yêu Linh ra.

Nhưng vấn đề chính là cái phong ấn kia không dễ phá như vậy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi