Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nữ tử kia muốn giữ lại, Sơ Tranh hung thần ác sát liếc nhìn nàng ta một cái, nữ tử đột nhiên bị chấn kinh, cứng đờ tại chỗ.
Sơ Tranh kéo Đông Lẫm rời đi.
Đi ra khỏi thị trấn kia, Sơ Tranh như có điều suy nghĩ lên tiếng: "Nàng ta nhìn được không?"
"Cái gì?" Đông Lẫm nghe không hiểu.
"Người vừa rồi nhìn được không?"
Đông Lẫm đột nhiên kịp phản ứng: "Ta không nhìn nàng ta."
"Vậy chàng nhìn cái gì?"
"... Hình như có Yêu Linh ở gần đây." Đông Lẫm nói: "Cũng có thể là ta cảm giác sai rồi."
Khí tức kia gần giống như khí tức cảm nhận được trên người Sơ Tranh trước đó.
Đông Lẫm cúi đầu nhìn tiểu đồ đệ mặt lạnh nhà mình một chút: "Nàng là... Ăn dấm sao?"
"Tại sao ta phải ăn dấm." Trò cười, dấm có gì ngon mà ăn.
"Ừm... Vậy sao vi sư lại ngửi được mùi chua nhỉ?"
Sơ Tranh không vui: "Lỗ mũi của chàng có vấn đề."
Cô bước nhanh đi lên phía trước.
Đông Lẫm đuổi kịp cô, kéo cổ tay cô: "Chậm một chút."
Sơ Tranh thả chậm bước chân, mặc cho Đông Lẫm dắt tay cô.
Đông Lẫm nắm lấy bàn tay mềm mại của cô: "Trước đó rõ ràng nàng đã giúp nàng ta, sao vừa rồi nàng lại giống như không hề muốn nói chuyện với nàng ta vậy?"
Lúc trước hắn còn tưởng rằng cô quen biết nữ tử kia, nên mới ra tay tương trợ.
Nói đến đây đáy lòng Sơ Tranh lại tức giận.
Nhưng cô lại không thể nói.
Chỉ có thể tức giận phun ra ba chữ: "Ta vui lòng."
Ánh mắt Đông Lẫm lóe lên, thật sự không hiểu tiểu đồ đệ nhà mình nghĩ như thế nào.
Hắn đột nhiên kéo Sơ Tranh một chút, Sơ Tranh bị hắn ôm vào trong ngực, thân thể nhảy lên, cảm giác mất trọng lượng đánh tới, cũng chỉ có một lát, dưới chân Sơ Tranh liền dẫm lên đồ vật.
Đông Lẫm cúi đầu nhìn Sơ Tranh một chút: "Muốn đứng trước không?"
"Không muốn."
Sơ Tranh hoàn toàn cự tuyệt giống như trước đây.
Đông Lẫm không buông cô ra: "Ta còn chưa từng dạy nàng ngự kiếm phi hành nhỉ?"
Sơ Tranh dõng dạc nói mò: "Ta biết."
Đông Lẫm kinh nghi: "Thật sao? Vậy nàng thử khống chế nó một chút xem." Hắn cũng chưa từng dạy, sao cô lại biết rồi? Học từ ai vậy?
Sơ Tranh: "Đây là kiếm của chàng."
Đông Lẫm: "Ừ, nàng có thể thử một chút xem, nó sẽ không bài xích nàng."
Có mệnh lệnh của chủ nhân, Linh Khí đương nhiên sẽ không vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân.
Sơ Tranh ngay cả kiếm của mình cũng không có, làm gì từng học ngự kiếm phi hành gì đó, chỉ là ỷ vào kinh nghiệm trước kia của mình mà nói mò.
Bây giờ Đông Lẫm bảo cô tới thử, Sơ Tranh không quá tình nguyện. Mặc dù trên lý luận hẳn không chênh nhau nhiều lắm, nhưng lỡ như có chỗ nào không giống, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì sẽ có hại cho hình tượng cao quý lãnh diễm của cô.
Cho nên Sơ Tranh lựa chọn ——
Cô giơ tay ôm Đông Lẫm.
Đông Lẫm bị Sơ Tranh ôm vội vàng không kịp chuẩn bị, kiếm thẳng tắp rơi xuống.
Đông Lẫm vội vàng ổn định, trở về độ cao trước đó.
Một hồi lâu sau Đông Lẫm giơ tay, đặt trên bờ vai Sơ Tranh, một tay khác vòng qua eo của cô, không nhắc lại chuyện dạy cô ngự kiếm phi hành.
-
Đông Lẫm mang theo Sơ Tranh vừa đi vừa nghỉ, rất lâu sau đó đến một khu vực cực hàn lạnh nhất phương bắc.
Bọn họ tiếp tục đi vào bên trong một khoảng cách, cuối cùng ngừng lại trước một hồ nước.
Xung quanh đều kết băng, chỉ có hồ nước này, trong suốt thấy đáy, sóng nước dập dờn.
"Chàng dẫn ta tới đây làm gì?"
Đông Lẫm không trả lời vấn đề của cô, bọc áo choàng lên người Sơ Tranh: "Ở đây chờ vi sư."
Sơ Tranh nhíu mày, cô cũng không cần vũ khí gì...
Đông Lẫm trực tiếp xuống nước, mặt hồ dập dờn, vẫn là bộ dáng trong suốt thấy đáy kia, nhưng Đông Lẫm không thấy tăm hơi.
Sơ Tranh ngồi xổm xuống dùng tay đụng đụng mặt nước, thế này có lẽ không phải hồ nước, mà là một cái trận pháp.
Cô thử đi vào, kết quả trận pháp này từ chối cô vào.
Vừa rồi Đông Lẫm cũng không làm gì, trực tiếp tiến vào, sao đến cô lại không được?!
Có ý gì đây!!
"Hì hì hì hì..."
Thanh âm đột ngột vang lên.
Sơ Tranh vừa quay đầu đã nhìn thấy Yêu Linh ngồi trên một đống băng tuyết bên cạnh, hai cái sừng thú nhìn qua lại to hơn một vòng.
Con chó điên này sao còn đi theo?
Không bằng...
Ngay khi Sơ Tranh chuẩn bị xử lý nó, Yêu Linh cười hì hì hỏi: "Ngươi và sư tôn ngươi có phải ấy ấy ấy rồi không?"
Sơ Tranh: "..."
Một con Yêu Linh như ngươi, vì sao cả ngày toàn tọc mạch mấy chuyện này thế hả!
"Mắc mớ gì tới ngươi."
"Tò mò nha." Yêu Linh bát quái: "Ta nghe nói Đông Lẫm tiên tôn vẫn luôn không có bạn lữ, hắn chắc chắn là lần đầu tiên, ngươi... Ôi, sao ngươi lại đánh người chứ!"
Yêu Linh trốn ra phía sau băng tuyết.
Sơ Tranh đi qua thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nơi xa Yêu Linh ló đầu lên: "Hì hì ha ha, đánh không trúng đánh không trúng đánh không trúng..."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đi qua bên kia, Yêu Linh lóe lên, trong thế giới trắng xoá, không nhìn thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Chó điên chạy còn rất nhanh.
[Truyện được đăng duy nhất trên wattpad của Halantamnhien. Đọc truyện trên trang chính chủ là tôn trọng editor!]
Sơ Tranh trở lại bên hồ.
Một lúc lâu Đông Lẫm vẫn chưa ra, mặt hồ một mảnh yên tĩnh.
Sơ Tranh đi qua đi lại tại chỗ, thẻ người tốt đừng có thể hiện rồi treo ở bên trong đấy nhé.
Không biết qua bao lâu, mặt hồ có động tĩnh, Sơ Tranh lập tức nhìn sang bên kia.
Đông Lẫm từ trong hồ ra, phi thân nhảy lên bờ.
Trong tay hắn cầm một khúc xương cốt màu ngà, Đông Lẫm đi mấy bước đến trước mặt Sơ Tranh, kéo tay Sơ Tranh, đặt trên môi cắn một cái, đầu ngón tay Sơ Tranh nhói nhói.
Ta... X!
Chàng làm gì!!!
Sơ Tranh xém chút nhảy dựng lên đánh hắn.
Đông Lẫm nhỏ máu lên khúc xương kia.
Sơ Tranh nhìn thấy khúc xương kia hấp thu máu của cô, Đông Lẫm cầm ngón tay Sơ Tranh, hơi cúi đầu, hơi nóng thở ra rơi trên mu bàn tay Sơ Tranh, đầu lưỡi đảo qua nơi bị cắn rách.
Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn, cánh môi nam nhân dính một chút đỏ bừng, lúc này đỏ tươi ướt át.
Mặt mày hắn hơi buông xuống, ngậm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng mút lấy.
Rõ ràng là thần sắc rất đứng đắn, nhưng không khỏi có chút...
Sơ Tranh bỗng nhiên rút tay về, Đông Lẫm sững sờ, có chút khẩn trương: "Có phải làm đau nàng rồi không?"
"Không có..."
Giọng nói của Sơ Tranh hơi thấp, cô quay đầu ra: "Đây là cái gì?"
"Tặng quà cho nàng." Đông Lẫm ngừng một chút, giọng nói cũng đè thấp hơn không ít: "Không phải nàng... Muốn tín vật đính ước sao?"
Sơ Tranh: "???"
Tín vật đính ước mà tặng cô khúc xương nát này?
Cho rằng cô là chó sao?
-
Đông Lẫm đương nhiên không có khả năng cứ như vậy mà tặng cho cô, lại dẫn cô đi đến một nơi khác.
Dãy núi vờn quanh, cách đó không xa có ngọn núi lửa.
Ngay dưới chân núi lửa, có một người toàn thân quấn áo choàng ở đó.
Người kia cũng không hề nhìn Sơ Tranh, chỉ là không xác định hỏi Đông Lẫm: "Ngươi muốn ta làm cho ngươi một loại vũ khí cho Yêu tộc dùng?"
"Ừ." Đông Lẫm đưa đồ vật cho y: "Vật liệu đều đã chuẩn bị xong, mau chóng làm xong."
Người kia nhận lấy đồ vật, nhìn qua: "Xương Tuyết Long? Ngươi tặng cho ai?"
Đông Lẫm không lên tiếng, chỉ nhìn Sơ Tranh một chút.
Người kia cổ quái đánh giá Sơ Tranh vài lần, dường như không rõ tại sao Đông Lẫm lại muốn tặng một thanh vũ khí Yêu tộc dùng cho một người.
Đông Lẫm không muốn nhiều lời: "Có thể làm không?"
Người kia cầm đồ vật đi vào trong phòng: "Một tháng sau tới lấy. Ngươi đừng chết ở chỗ ta."
Sơ Tranh cân nhắc lại lời kia, cảm thấy không thích hợp, Sơ Tranh nắm chặt cổ tay Đông Lẫm: "Chàng bị thương rồi?"
"Không có." Đông Lẫm trấn an vỗ vỗ mu bàn tay cô.
Sơ Tranh mắt không chớp nhìn hắn.